Tô Lan cười thầm, thằng nhóc linh hoạt này, bây giờ mở miệng ra một câu hai câu đều cô cô, cũng không biết hai ngày trước là người nào sống chết không chịu gọi.
“Ngươi còn nhỏ, học không được, chờ ngươi lớn thêm chút nữa sẽ dạy ngươi.” Tô Lan nói một câu cho có lệ.
“Cô cô.” Tô Hành mặt dày mày dạn quấn lấy nàng, không cho nàng bước đi: “Hành Nhi sẽ ngoan, cô cô, người dạy Hành Nhi có được không?”
Tô Lan bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, buột miệng nói: “Trèo tường không được, chờ đến hôm khác dạy ngươi cưỡi ngựa có được không?”
Vừa dứt lời, Tô Lan đã hối hận đến xanh ruột. Nhìn đi, cái miệng hư này của nàng! Lại nói những lời không nên nói, thật đáng chết.
“Được được được! Cô cô dạy cháu.” Đôi mắt Tô Hành sáng lên, gật đầu mạnh mẽ, hắn thích cưỡi ngựa hơn là trèo tường.
“Dạy ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện.” Tô Lan xoa đầu hắn: “Việc hôm nay không thể nói với bất kỳ ai, có nghe không, đây cũng không phải chuyện của một mình ta, mà chính là bí mật giữa hai chúng ta có hiểu không?”
Tô Hành gật đầu thật mạnh.
Đối phó với củ cải nhỏ này, Tô Lan vẫn có cách, nàng lấy một khối gỗ to bằng nửa lòng bàn tay từ trong ngực ra, một thanh kiếm ngắn bằng gỗ, nhỏ nhắn lại không kém phần tinh xảo.
Nàng đưa cho Tô Hành: “Cái này tặng cho ngươi, nếu mấy ngày này ngươi ngoãn làm theo lời ta nói, bảy ngày sau có thể tới viện của ta lấy một cái kiếm gỗ lớn hơn.”
Tô Hành vừa nhìn thấy cái này, hai mắt sáng lên, từ nhỏ hắn đã thích kiếm gỗ, nhưng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm nào tinh xảo như vậy.
“Được được.” Tô Hành gật đầu thật mạnh” “Cô cô, cháu sẽ nghe lời.”
“Hành Nhi!” Từ xa vang lên tiếng gọi.
“Cô cô, là cha, chúng ta mau đi thôi.”
“Được.” Tô Lan thay đổi sắc mặt, che môi ho dựa khan vào tường, giả vờ yếu ớt.
“Lại chạy đi nghịch ngợm ở đâu, có biết người trong nhà đi tìm đến điên rồi không.” Tô Cảnh Vân duỗi tay muốn đánh Tô Hành.
“Đại ca.” Tô Lan cản lại: “Hành Nhi không biết đường, mới chậm chạp không quay lại, đại ca đừng trách nó, thằng bé không cố ý.”
“Cha, cô cô nói rất đúng, Hành Nhi không tìm được đường về.” Tô Hành thề thốt.
Tô Cảnh Vân nghi ngờ nhìn hắn, lại nhìn Tô Lan, chuyện gì đây? Chẳng qua chỉ mới một lát không gặp, tại sao đứa nhỏ này đã gọi “cô cô” thuận miệng như vậy?Hắn nhìn thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay Tô Hành: “Cái này là ai cho con?”
“Là cô cô!” Nhóc con ra vẻ tự hào: “Cô cô cho con.”
Tô Cảnh Vân hiểu rõ, đứa nhỏ này chính là như vậy, chỉ cần ngọt ngào với nó một chút, nhất định nó sẽ nghe lời hơn ai khác: “Đã cảm ơn cô cô chưa?”
Tô Hành ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cô cô.”
Tô Lan cười với hắn, vẻ mặt hiền hòa: “Không sao, ngươi thích là được.”
Tiểu Tô Hành đột nhiên rùng mình một cái, sao hắn đột nhiên cảm thấy cô cô như vậy có hơi đáng sợ, mới vừa rồi lúc nàng hung dữ với hắn có hơi giống….mẫu dạ xoa, khụ khụ, lời này không thể nói, cô cô không đánh chết hắn mới lạ.
"Được rồi, chúng ta về thôi."
……
Vừa quay về phủ, Tô Lan còn chưa kịp ngồi xuống đã bị gọi ra sảnh ngoài, chỉ thấy một vị công công đang ngồi bên ngoài uống trà, Tô Vạn Châu và Tô Cảnh Vân đều ở bên cạnh, Tô Lan nhận ta đây là Vương công công bên cạnh Thái tử.
Thấy Tô Lan tới đây, Tô Vạn Châu cười vẫy tay: “Lan Nhi, tới đây, mau tới gặp Vương công công.”
“Tô đại nhân không cần khách khí với lão nô.” Vương công công vẫy tay, một người từ phía sau đi ra, ôm hai hộp gấm thật lớn: “Đây là hai cây nhân sâm Thái tử điện hạ dặn chúng ta đưa tới cho Tô ngũ cô nương, nói để cô nương tịnh dưỡng thật tốt, chờ đến mùng bảy còn muốn mới cô nương đi săn mùa đông.”
Vương công công đặt thiệp lên bàn: “Thái tử điện hạ quan tâm đến cô nương, cô nương cũng nên tự chăm sóc tốt bản thân, thời gian không còn sớm, ta phải về trước.”
Tô Lan hành lễ: “Đa tạ công công, xin công công thay dân nữ cảm tạ Thái tử điện hạ.”
“Hôm nay còn làm phiền công công đi một chuyến.” Tô Vạn Châu mặt mày hớn hở, ra hiệu cho sai vặt bên cạnh tiến lên: “Công công, đây là rượu lan sinh trong phủ mới ủ được, nếu công công không chê có thể mang một chút về nếm thử.”
Ha mắt Vương công công sáng lên, lại ra vẻ từ chối: “Không cần, hôm nay ta còn công vụ, không uống được rượu, cảm tạ ý tốt của Tô đại nhân.”
“Hôm nay công công đi trực, ban đêm cũng có uống vài chén.” Tô Vạn Châu nhíu mày, thúc giúc sai vặt bên cạnh: “Các ngươi còn đứng ngẩn người ở đây làm gì, còn không mang rượu đặt lên xe cho công công.”
Vương công công cười không nói.
Tô Vạn Châu còn chưa tiễn Vương công công ra ngoài, đã thấy sai vặt phía trước quay lại: “Lão gia, Tấn Vương phái người tới.”
Không khí lập tức đông cứng, Tô Vạn Châu nhìn Vương công công, thấy sắc mặt hắn có chút không vui, tim đập thình thịch, tốt nhất không nên để hai bên không gặp nhau.
Nhưng Tô Vạn Châu không khỏi thắc mắc, tại sao Tấn Vương lại đột nhiên phái người tới đây?
“Nếu Tô đại nhân có khách, vậy ta cũng không tiện ở lại, cáo từ.” Vương công công vẻ mặt u ám, chắp tay đi ra ngoài.
“Vương công công, đúng là trùng hợp, ngài cũng ở đây sao?” Một bóng người từ sân trước đi vào, thấy Tô Vạn Châu và Tô Cảnh Vân, chắp tay thi lễ: “Tô đại nhân, Tô công tử, Tô ngũ tiểu thư, tại hạ Vô Nam hôm nay đến đây quấy rầy, mong các vị thứ lỗi.”