Chương 2

Tô Lan không tiếp tục trì hoãn, tắm gội xong liền thay một bộ váy màu vàng cam, đứng dậy đến viện của lão phu nhân.

“Lão phu nhân, ngũ cô nương tới.” Thị nữ đứng ngoài sân nhìn thấy Tô Lan, thông báo vào bên trong.

“Cho nàng vào đi.” Bên trong vang lên một giọng nói già nua đầy tang thương.

Giọng nói quen thuộc khiến lông mày Tô Lan khẽ rung.

“Ngũ cô nương mời.”

“Đa tạ.” Tô Lan vén rèm đi vào.

Chỉ thấy một bà lão gương mặt hiền từ, tóc hoa râm hai bên lại càng khiến đôi mắt càng thêm linh động, bên cạnh là một phụ nhân y phục quý giá, mặt mày mềm mại, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn Tô Lan.

Đôi mắt Tô Lan thoáng lóe lên, sau khi bước vào liền quỳ xuống dập đầu: “Tô Lan gặp qua tổ mẫu, gặp qua chủ mẫu, gặp qua di nương.”

“Đứng lên đi, không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Lão phu nhân chỉ nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu uống một ngụm trà ấm trong tay.

“Vâng, đa tạ tổ mẫu.” Tô Lan ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

Sau đó, trong phòng không có người nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng nắp chén trà lướt qua.

Tô Lan chỉ quét mắt nhìn qua một cái, lại đứng lên hành lễ, hơi thở có chút suy yếu: “Tô Lan hôm nay tới thỉnh an muộn…… Khụ khụ, mong tổ mẫu và chủ mẫu thứ lỗi.”

Dường như nghe Tô Lan ho nhẹ hai tiếng, lão phu nhân nhíu mày: “Ngươi đi suốt mấy ngày đường, không cần vội vàng tới đây, nghe nói sức khỏe ngươi không tốt, có phải không? Là bệnh mới có hay kéo dài từ lâu?”

Tô Lan cúi đầu, cầm khăn tay che miệng lại ho một tiếng: “Bệnh cũ nhiều năm, đúng lúc gặp trời đông lạnh giá, bệnh tình mới hiện rõ như vậy.”

“Đều nói Giang Nam là đất dưỡng người, quả thực như vậy.” Lâm Nhược Ngu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Ngay cả nông thôn…cũng có thể nuôi được người mảnh mai yếu đuối hơn cả tiểu thư trong nhà chúng ta.”

Lâm Nhược Ngu này đúng là nhị di nương mới đến chỗ của Tô Lan.

Lâm Nhược Ngu nhướng mày: “Người không biết còn tưởng ngũ cô nương mới là tiểu thư vẫn luôn được nuôi trong khuê phòng, lục cô nương nhà chúng ta cũng không có yếu đuối như vậy.”

Hàm ý châm chọc quá rõ ràng, Tô Lan đương nhiên hiểu được.

“Lâm di nương, bây giờ lão thái thái đang nói chuyện, ở đâu có chỗ cho ngươi xen vào.” Đại phu nhân nhân Lục Lam Tâm nhíu mày, không vui nhìn Lâm Nhược Ngu.

Lâm Nhược Ngu xấu hổ dừng lại, không mở miệng.

Lão phu nhân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Lục Lam Tâm, nhưng thực chất là đang nói chuyện với Tô Lan: “Sau này cứ sống ở đây, nếu có cần thứ gì, cứ nói cho chủ mẫu của ngươi, để nàng đi sắp xếp.”

Tô Lan đứng dậy hành lễ: “Đa tạ tổ mẫu, đa tạ chủ mẫu.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lan Nhi, tuổi Lan Nhi cũng xấp xỉ các tỷ muội khác, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói.” Lục Lam Tâm tươi cười vừa phải, khiến người ta không nhìn ra chút sai lầm: “Lan Nhi, hôm nay có gặp các nàng hay không?”

Tô Lan lắc đầu: “Con tới gặp tổ mẫu trước, còn chưa gặp các vị tỷ muội.”

“Cũng trùng hợp, hôm nay lão tam cùng lão tứ nhất định muốn ra ngoài mua trâm cài tóc, có lẽ bây giờ vẫn còn bên ngoài, không đến chạng vạng có lẽ cũng chưa trở về, chờ các nàng trở lại, ngươi tới gặp là được.”

Tô Lan cười nhạt, lại chửi thầm trong lòng: Mua đồ trang sức không thể mua hôm qua hay để ngày mai sao? Nhất định phải là ngày hôm nay.

Dù sao cũng không muốn tới đón nàng, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy.

Tô Lan nhìn lão phu nhân bên cạnh, lão phu nhân không nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Chẳng qua cũng đúng, các cô nương trong phủ cho dù có không biết lễ nghĩa nhưng cũng đã ở đây mười mấy năm, một đứa cháu gái mới gặp mặt lần đầu tiên như nàng sao có thể sánh được.

Tô Lan cúi đầu không nói nữa.

Lục Lam Tâm đứng dậy, thân mật nắm tay trái Tô Lan, trong mắt hiện rõ yêu thương: “Đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ không có mẹ, lại lớn lên ở bên ngoài, mấy năm nay nhất định đã chịu khổ không ít….”

Tô Lan lắc lắc đầu: “Chủ mẫu, Tô Lan không chịu khổ ……”

Lục Lam Tâm dừng một chút, mở bàn tay của Tô Lan ra, bên trên phủ kín vết chai, nói là rậm rạp cũng không quá..

Có chỗ nào giống tay của tiểu cô nương……

Tô Lan vô thức thu tay lại, thản nhiên mỉm cười.

“Dù sao cũng khổ cho ngươi.” Lục Lam Tân cau mày.

Vết chai trên tay nàng vừa sờ đã biết, nhất định đã làm việc nhà nông quá lâu mới có thể để lại nhiều dấu như vậy.

“Chủ mẫu, không sao cả, đều đã qua rồi.” Tô Lan cười không thèm để ý, sắc mặt hình như lại tái đi và phần.

Lão phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn trên đầu Tô Lan, bên trên chỉ có một cây trâm gỗ đơn giản, nhíu mày: “Tại sao hôm nay Vân Nhi và Thanh Nhi lại muốn mua trâm?”

Lục Lam Tân nói: “Mẫu thân, không phải hai ngày nữa sẽ vào cung sao, bọn nhỏ muốn mua một bộ trang sức mới, đến lúc đó cô nương các nhà đều có mặt, nhà chúng ta cũng không thể thua kém.”

Lão phu nhân gật đầu: “Nếu đã như vậy, ngươi cũng chuẩn bị cho Tô Lan một bộ đi, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”

“Vâng.” Lục Lam Tân đồng ý.