- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tướng Quân Mong Manh Yếu Đuối
- Chương 17
Tướng Quân Mong Manh Yếu Đuối
Chương 17
“Trường An quận chúa.” Trong đám người đột nhiên có một bóng người đi ra, là Tô Vân.
Nàng ta hành lễ với Lý Nhạc Dao: “Quận chúa, muội muội ta lớn lên ở nông thôn từ nhỏ không hiểu rõ những thứ này, mong quận chúa thứ lỗi. Hơn nữa sức khỏe nàng không tốt, không thể uống rượu. Nếu uận chúa không chê, Tô Vân nguyện ý tỷ thí với quận chúa thay muội muội.”
“Nếu ta chê thì sao?” Lý Nhạc Dao không cho Tô Lan mặt mũi, căn bản cũng không thèm nghĩ đến Tô Vân nghĩ như thế nào, nhưng lời này không khác gì cái tát đánh thẳng vào mặt nàng ta.
Nếu không phải ở đây không tiện, Tô Lan thật sự muốn cười thành tiếng, Tô Vân cũng xem như thông minh, người khác không biết đều cho là nàng ta bảo vệ muội muội nhà mình, nhưng cũng chỉ Tô Lan biết được, Tô Vân chẳng phải người lương thiện như vậy.
Nhìn lúc Tô Vân nói chuyện đã liếc mắt tới chỗ của Lý Thừa Quân tới mười mấy lần, Tô Lan đã biết, có người lại muốn giành được sự chú ý trước mặt hắn.
Khuôn mặt Tô Vân lúc xanh lúc trắng, đi cũng không được, đứng cũng không xong.
“Tỷ tỷ, không cần…… Khụ khụ, muội vẫn có thể uống được.” Tô Lan che miệng ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Lý Nhạc Dao: “Trường An quận chúa, có thể không?”
Đúng lúc nàng cũng muốn uống rượu giải khát.
“Tô Ngũ cô nương.” Đột nhiên, một giọng nói thanh mát vang lên.
Tô Lan xoay người nhìn lại, đã thấy Lý Thừa Quân đứng dậy: “Cáo của ta không biết đã chạy đi đâu mất, Tô ngũ cô nương có thể đi tìm cùng ta không?”
Tô Lan còn tưởng Lý Thừa Quân lại nói dối, chỉ là đến khi nhìn qua đúng là trong ngực hắn trống không, không còn nhìn thấy bóng dáng đỏ rực kia nữa.
Lý Thừa Quân đã lên tiếng, đương nhiên Lý Nhạc Dao cũng không dám nói không, Tô Lan vâng vâng dạ dạ đi theo Lý Thừa Quân rời khỏi đây.
Tô Lan đi theo sau Lý Thừa Quân năm bước, cúi đầu e lệ: “Tô Lan cảm tạ Tấn Vương ra tay giúp đỡ….”
Lại nghe người phía trước cười nhạo một tiếng: “Bổn vương cũng không có ý muốn giúp ngươi, chỉ là cáo của ta thật sự chạy mất, hôm nay tính nó khó chiều, bổn vương nghĩ nếu nó đã thích Tô ngũ cô nương như vậy, vậy Tô ngũ cô nương chắc chắn có thể giúp bổn vương tìm nó trở về.”
“Tấn Vương nói đùa, khụ khụ…… Cáo của ngài sao có thể thích dân nữ, chẳng qua chỉ là thấy mới lạ một chút mà thôi.”
“Tô Ngũ cô nương không cần khiêm tốn, A Thanh cực kỳ cao ngạo, cũng không thích thân thiết với ai, nói vậy Tô ngũ cô nương nhất định có chỗ hơn người.”
Tô Lan nghe được hai chữ “A Thanh”, theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải bóng hắn mới phát hiện không đúng, khiến nàng sợ tới mức lập tức cúi đầu, cũng may Lý Thừa Quân vẫn chưa quay đầu, không phát hiện ra nàng có gì khác thường.
Đáng chết, đang êm đẹp tại sao phải đặt tên cho cáo lông đỏ là “A Thanh.”
“Tô Ngũ cô nương rất sợ ta?” Lý Thừa Quân dừng lại, nhìn Tô Lan cúi đầu đi tới còn suýt nữa đυ.ng vào người hắn, hắn cười khẽ: “Vừa rồi ta nói như vậy trước mặt Hoàng thượng chỉ là bất đắc dĩ, mong Tô ngũ cô nương không cần để trong lòng.”
Lần này Tô Lan phát hiện ra, Lý Thừa Quân không tự xưng là “Bổn vương”.
“Không…… Không có.” Tô Lan nắm khăn tay, nói năng có hơi lộn xộn: “Tấn Vương…là dân nữ…không xứng với Tấn Vương.”
Lý Thừa Quân bật cười.
Chờ Tô Lan đi gần tới chỗ hắn, Lý Thừa Quân mới tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nhìn qua Tô Lan, thấy nàng cũng chỉ cao tới vai hắn, ánh mắt không khỏi tối đi, có hơi thất vọng.
Lý Thừa Quân cười chua xót: “Tô Ngũ cô nương rất giống môt người quen cũ của ta.”
Tô Lan theo bản năng nói: “Giống ở đâu?”
Trong lòng Tô Lan run lên, ngoại trừ đôi mắt cả khuôn mặt nàng đều đã thay đổi, chẳng lẽ bây giờ Lý Thừa Quân còn có thể nhận ra?”
“Tô Ngũ cô nương đúng là thú vị, chẳng lẽ không phải nên hỏi người đó là ai sao?”Lý Thừa Quân cười nói, trong lời nói cũng không mang theo ác ý.
“Dân nữ nghĩ, người quen cũ của Tấn Vương hẳn cũng là người có thân phận tôn quý, dân nữ không dám ——”
“Đôi mắt.” Lý Thừa Quân đột nhiên nói một câu: “Đôi mắt của ngươi rất giống nàng.”
Nửa câu sau của Tô Lan bị nghẹn lại, hô hấp khó khăn, vẻ mặt mơ hồ, cúi đầu cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt.
“Nghe nói Tô ngũ tiểu thư từng ở Giang Nam?”
Tô Lan hít sâu một hơi, cố gắng để mình bĩnh tĩnh lại: “Vâng, chẳng qua chỉ là một thôn nhỏ mà thôi.”
“Thân thể Tô ngũ tiểu thư yếu như vậy, thật không giống người từng sống ở nông thôn.” Lý Thừa Quân liếc mắt nhìn thân thể mong manh yếu ớt của Tô Lan.
“Lúc còn nhỏ không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó lại bệnh nặng một trận nên sức khỏe mới yếu như vậy.” Vì để Lý Thừa Quân tin tưởng, Tô Lan còn ho mấy tiếng: “ Chỉ là cũng không sao, bình thường chỉ cần uống thuốc đầy đủ là được.”
“Trong phủ ta có chút thuốc bổ, đến lúc đó để người mang tới phủ cho ngươi.”
Tô Lan buồn bực, thời buổi này có nhiều thuốc bổ như vậy sao? Hết Lý Dịch Vân, đến cả Lý Thừa Quân cũng vậy….
“Không cần, Tấn Vương……” Tô Lan ngại ngùng lắc đầu: “Trong phủ đã có thuốc, không cần làm phiền Tấn Vương……”
“Nếu đã như vậy, vậy bổn vương cũng không ép.” Lý Thừa Quân không khách khí.
Tô Lan:???
Nàng chỉ khách khí một chút mà thôi, hắn lại thật sự không cho sao? Thôi được rồi, đây đúng là tác phong của Lý Thừa Quân.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tướng Quân Mong Manh Yếu Đuối
- Chương 17