Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Mong Manh Yếu Đuối

Chương 1

Chương Tiếp »
Hơi lạnh xuyên qua khe hở rèm cửa, khiến những người ngồi trong xe rùng mình.

“Cô nương, ngài mới tới kinh thành, có lẽ vẫn chưa thích ứng được với mùa đông lạnh giá, ngài nhịn một lát nữa thôi chúng ta sắp tới rồi, chờ về phủ, nô tỳ sẽ chuẩn bị nước nóng cho ngài.” Thị nữ Phất Đông đi theo bên ngoài xe ngựa, sợ gió lạnh thổi vào, thân thể càng dịch về phía rèm che.

Người trong xe lẩm bẩm: “Mùa đông ở kinh thành đúng là càng ngày càng lạnh.”

“Cô nương nói gì vậy?” Phất Đông không nghe rõ, thuận miệng hỏi một câu.

“Không có gì.” Bên trong truyền đến tiếng cười nhạt, không lên tiếng nữa.

Xe ngựa lăn qua tuyết trắng trên nền đất, phát ra tiếng “kẽo kẹt”, đi tới đâu cũng để lại rỉ băng.

Đến cổng thành, xe ngựa dần dừng lại.

Lại nghe Phất Đông kích động nói: “Cô nương, cô nương, trong phủ có người tới đón chúng ta, là đại công tử.”

Người trong xe dừng một chút, chậm rãi kéo rèm ra, chỉ thấy một nam tử đứng cạnh xe ngựa phía trước, vóc dáng cao gầy, trường bào trắng càng tăng thêm mấy phần lạnh nhạt.

Nàng chậm rãi đi xuống xe ngựa, hành lễ: “Tô Lan gặp qua đại ca.”

Tô Cảnh Vân thấy nàng có chút khách khí, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc: “Chúng ta đều là người một nhà, không cần đến những lễ nghi như vậy. Mấy năm nay để muội một thân một mình, chịu khổ rồi.”

Tô Lan đứng dậy cười: “Ma ma đối với muội rất tốt, cũng không để muội chịu khổ.”

Thấy nụ cười chân thành của nàng, trong lòng Tô Cảnh Vân càng thêm thương xót.

“Nghe nói sức khỏe muội không tốt, chờ hồi phủ, ta sẽ để đại phu tới xem bệnh, bồi dưỡng lại cho muội thật tốt.” Tô Cảnh Vân thấy Tô Lan mặc đồ có hơi mỏng manh, khẽ nhíu mày: “Bên ngoài lạnh, nhanh vào xe ngựa đi. Mấy năm nay trong nhà đều nhớ thương muội, bây giờ đều đang đợi ở nhà.”

“Vâng.” Tô Lan vui vẻ đồng ý, chui vào xe ngựa.

Tấm màn vừa hạ xuống, nụ cười trên mặt Tô Lan dần biến mất.

Ôi, mấy năm này đều vô cùng nhớ mong nàng? Nếu thật sự nhớ mong, tại sao lại bỏ một đứa trẻ mới bốn tuổi ở nơi thôn sơn cùng cốc như vậy, một lần bỏ….đã là mười năm.

Bây giờ nhà họ Tô mới nhớ ra mình vẫn còn một đứa con gái này sao?

Là thứ nữ, còn nhỏ đã mất mẹ, sau đó lại bị bỏ rơi không có người nào hỏi thăm, nhìn thể nào cũng cảm thấy không thể sống nổi ở kinh thành….

Chậc, thật đáng thương...

Tô Lan khẽ cong môi.

“Cô nương, ngài không cần lo lắng, đại thiếu gia đối xử với mọi người rất tốt, trong phủ có mấy vị cô nương, ngài ấy đều rất quan tâm.” Phất Đông xuyên qua rèm nói: “Cô nương trở về cũng thật đúng lúc, qua hai ngày nữa là trừ tịch, đến lúc đó trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, cô nương cũng có thể theo lão gia vào cung xem thử.”

Tô Lan cười nói: “Ta chỉ là một thứ nữ, sao có thể vào cung……”

“Cô nương nói đùa, năm nay không thể so với những năm trước, các vị tiểu thư nhà quan đều muốn đi.” Phất Đông nhìn xe ngựa phía trước, hạ giọng nói: “Hình như muốn để Thái tử chọn Thái tử phi.”

Tô Lan dừng một chút, tuyển Thái Tử Phi? Vậy sao có thể để thứ nữ tiến cung? Mọi chuyện nhất định không đơn giản.

Tô Lan nghĩ như vậy, nhưng nàng chỉ cười nhạt, giả vờ như không biết gì, nói đùa: "Ngươi đúng là biết rất nhiều."

Phất Đông cười đắc ý: "Đó là tự nhiên."

Nhưng sau đó, Tô Lan không đáp lại, Phất Đông cũng trật tự đi bên cạnh xe ngựa, không nói chuyện.

Xe chạy vòng đi vòng lại cuối cùng cũng dừng lại, Tô Lan vén rèm nhìn về phía trước.

Ngoài phủ vô cùng vắng vẻ, chẳng qua cũng chỉ có vài nha hoàn và người hầu đứng nhìn về phía bọn họ.

Tô Lan cười thầm, Tô gia này... thật ra đến cả một bước nghênh đón nàng cũng bỏ qua.

Tô Cảnh Vân nhìn thấy, khẽ nhíu mày: “Người đâu? Không phải ta đã nói hôm nay ngũ cô nương về nhà sao, tất cả không đứng chờ bên ngoài phủ, đều đi đâu hết rồi?”

Tỳ nữ ngoài cửa ấp úng nói: “Tam cô nương cùng tứ cô nương ra ngoài, lục cô nương hẳn là…… Hẳn là……”

“Được rồi!” Tô Cảnh Vân không kiên nhẫn cắt ngang: “Hành Nhi đâu?”

“Cha, con ở đây.” Một cái đầu nhỏ thò đầu ra từ phía sau tỳ nữ.

Tô Cảnh Vân nhìn thấy, vẻ khó chịu trên mặt cuối cùng cũng dần hạ xuống, vẫy tay với Tô Hành: "Hành Nhi, đây là cô cô, gọi đi.”

Tô Hành ngước mắt nhìn Tô Lan, rụt người lại: “Không cần, đây không phải cô cô của con, con không có cô cô như vậy.

Tô Cảnh Vân tức giận: “Không được vô lễ, đây là ngũ cô cô, trước đây không có trong phủ, bây giờ đã trở lại.” Hắn quay lại xin lỗi Tô Lan: “Đứa nhỏ này có hơi sợ người lạ, chờ mấy ngày nữa quen thuộc, sẽ không sao.”

Tô Lan chỉ cười nhạt: “Không nghĩ tới con của đại ca đã lớn như vậy rồi.”

Nàng đối với trẻ con cũng không thể nói là có thích hay không, nhưng đứa bé nhà Tô Cảnh Vân đúng là dễ khiến người khác yêu thích, nàng hơi cúi người xuống: “Ngươi tên gì?”

“Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, cha ta gọi ta là là Hành Nhi, tên ta là Tô Hành.” Củ cải nhỏ thò đầu ra, hất cằm “kiêu ngạo” nói.

“Hành Nhi, không được vô lễ! Cha dạy con thế nào!” Tô Cảnh Vân cảm thấy vô cùng hụt hẫng, hôm nay ngoại trừ hắn trong nhà không có ai ra ngoài đón nàng, chuyện này chỉ sợ sẽ khiến Tô Lan đau lòng.

Hắn nhìn muội muội này lại không nhịn được càng thêm xót xa.

Tô Lan cười nói: “Không sao, trẻ con tuổi này đều bướng bỉnh như vậy, như vậy cũng tốt, sau này cũng không đến mức bị người khác bắt nạt.”

Nàng nghĩ tới dáng vẻ lúc nhỏ của mình, im lặng cảm thán, ngay cả mười Tô Hành cộng lại cũng không thể so được với nàng.

Tô Hành lè lưỡi với nàng, làm mặt quỷ rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Giờ phút này Tô Lan cũng không biết, sau này nàng ngàn mưu vạn tính, không nghĩ tới cuối cùng lại thua trong tay củ cải nhỏ này.

Nếu cho nàng cơ hội một lần nữa, từ nay về sau sẽ tránh củ cải này thật xa, càng xa càng tốt.

……

Tô Cảnh Vân đã chọn sân viện cho nàng từ trước, Tô Lan cũng rất hài lòng, tuy vị trí có hơi xa, nhưng được cái yên tĩnh.

Theo lời Tô Cảnh Vân nói thích hợp cho nàng dưỡng bệnh.

Vào trong viện của mình, Tô Lan liền sắp xếp cho tỳ nữ Tô Cảnh Vân đưa tới chỗ nàng.

Nàng không thích những người không quen biết đến gần mình, tuy Phất Đông là do Tô Cảnh Vân phái đến cho nàng, nhưng trải qua hai ngày ở chung, Tô Lan cũng đoán được tính tình của Phất Đông vài phần.

Trong phủ này này ngoại trừ Tô Cảnh Vân cũng chỉ có thể tin tưởng Phất Đông.

“Phất Đông, ngươi đi lấy giúp ta ít nước ấm, ta tắm trước lại đi bái kiến đại phu nhân và tổ mẫu.”

“Vâng.”

Dù sao cũng đi trên đường liên tục hai ngày, cũng không thể mang bộ dạng chật vật này đi gặp bọn họ.

Chờ Tô Lan ngồi vào bồn tắm, nàng mới có cảm giác mình đang sống lại.

Kinh thành vào đông đúng là càng ngày càng lạnh, chẳng qua chỉ mới có mấy năm không về, thân thể nàng đã có chút chịu không nổi.

Tô Lan thoải mái nhắm mắt lại, chà lau thân thể, đột nhiên tay nàng dừng lại.

Nàng chạm ngực trái của mình, nơi đó có một vết sẹo nhô lên, nhìn kỹ có hơi dữ tợn, Tô Lan cúi đầu nhìn vết sẹo, cúi đầu cười chua xót.

Lúc trước vết thương này thiếu chút nữa lấy mạng nàng, nhưng nàng vẫn còn sống, có lẽ là mạng nàng dài chưa chết được….

Đột nhiên, động tác trên tay Tô Lan dừng một chút, từ trong bồn tắm xoay người đi ra, một tay mặc trung y bên cạnh lên người, nhanh chóng thắt lại, lại phủ thêm áo choàng, đứng bên cạnh giường.

“Nhị di nương, ngũ cô nương thật sự đang tắm, có thể chờ nô tỳ thông báo một tiếng hay không.”

Tiếng Phất Đông vang lên bên ngoài, còn kèm theo một chút vội vàng.

“Tắm?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói xa lạ, khắc nghiệt: “Mới vào phủ không tới bái kiến trưởng bối lại trốn trong phòng ngủ, ai, đúng là nha đầu từ nông thôn đến, không biết lễ nghĩa như vậy.”

“Nhị di nương, ngũ cô nương thật sự đang tắm, sức khỏe cô nương không tốt, lại ngồi xe ngựa đường dài, thân thể có….”

“Được rồi, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện.” Nhị di nương bất mãn, cắt ngang lời Phất Đông: “Thân thể không tốt? Sống ở nông thôn, thân thể còn không tốt? Ngươi đừng có lấy lý do này lừa….”

Kẽo kẹt, cửa bị mở ra, một bạch y nữ tử đi ra, trên người váy áo mỏng manh, bên trong là trung y mỏng, chỉ khoác áo choàng bên ngoài, sắc mặt cũng có chút tái xanh.

“Tô Lan gặp qua nhị di nương.” Tô Lan hơi cúi người hành lễ, giọng nói cũng mang theo chút suy yếu: “Vốn còn nghĩ….khụ khụ, chờ tắm gội xong sẽ đi gặp các vị trưởng bối, không nghĩ tới hành động chậm trễ, bây giờ đành làm phiền nhị di nương đích thân tới đây, khụ khụ… Là Tô Lan sai……”

Vừa dứt lời, Tô Lan lại ho nhẹ vài tiếng.

“Ngũ cô nương, sao ngài chỉ mới mặc đồ mỏng như vậy đã ra đây?” Phất Đông nói xong lập tức vào nhà lấy áo khoác cho nàng.

“Này……” Nhị di nương vốn còn tưởng lý do sức khỏe chỉ là thoái thác, lại không nghĩ tới, ngũ cô nương trước mặt thật sự…. Yếu đuối mong manh……

Gió thổi qua một trận không khéo còn thổi bay cả người đi mất.

Không phải nói lớn lên ở nông thôn sao? Tại sao thân thể lại kém như vậy? Có thể nuôi nàng lớn đến từng này, thật là làm khó nhà người ta.

“Mau…… Mau vào phòng đi, đừng để nhiễm phong hàn, đến lúc đó lại oán trách ta?” Nhị di nương bây giờ cũng không xác định, ngũ cô nương này có bao nhiêu phân lượng ở Tô gia, ngày đầu tiên vẫn nên chớ hùng hổ dọa người.

“Bên ngoài quá lạnh, nếu di nương không chê, có thể vào phòng ta ngồi một lát.” Tô Lan nghiêng người.

Nhị di nương thấy màu môi Tô Lan đã có hơi trắng bệch, nhíu mày: “Không cần, ta tới chỗ lão thái thái trước, lát nữa ngươi tự mình tới là được, đừng để cho để người khác liên tục đi mời, nếu đến Tô gia vậy chính là người Tô gia, sau này còn phải tuân theo quy củ Tô gia.”

“Vâng, đa tạ nhị di nương dạy bảo.”

Nhị di nương cong eo đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.

“Phất Đông ngươi canh giữ bên ngoài, chờ ta tắm gội xong, ngươi lại tiến vào.” Tô Lan không chờ Phất Đông nói gì, đã đóng cửa lại.

Vừa ngăn cách được khí lạnh bên ngoài, To Lan không khỏi rùng mình một cái.

Hít—— đúng là lạnh chết nàng, chọn thời gian tới tìm còn rất trùng hợp.

Chỉ một mình nhị di nương đã như vậy, chỉ sợ trong Tô phủ này không có người nào là đèn đã cạn dầu.

Tô Lan ngồi vào bồn tắm một lần nữa, vuốt tóc lên, sau cổ có một vết bớt đậm màu, chừng hai ngón tay, tuy không nhỏ nhưng dùng tóc che lại căn bản không thể nhìn ra.

Nàng vốc nước ấm lau qua vết bớt, lau qua vài lần vết bớt kia liền biến mất.

……
Chương Tiếp »