Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Lệnh

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy y bất động, tay hoàng đế chậm rãi dời xuống cổ y vuốt ve một lát.

Trần Tắc Minh nhịn không được ngửa ra sau, vừa động, hoàng đế vốn đang rũ mắt xuống nhìn vành tai y bị kinh động, nhíu mày nhìn y một cái. Trần Tắc Minh lại cứng đờ. Chợt thấy giáp trụ trên người phát động, là hoàng đế bắt đầu cởi giáp của y ra.

Trần Tắc Minh hơi thở dần dần trầm trọng, thần sắc không nén được thống khổ xấu hổ và giận dữ, gắt gao nhìn hoàng đế đang cúi đầu trước ngực y.

Hoàng đế đang tháo ra lớp giáp trước ngực y, động tác có phần hấp tấp nên làm hai lần mới cởi bỏ hoàn toàn được, trên mặt hoàng đế mới thư giãn một chút, ngay lúc này trên cổ tay đột nhiên căng thẳng, hắn giương mắt lên thì thấy tay Trần Tắc Minh giống như gọng kìm đang giữ chặt tay hắn.

Hoàng đế mặt không đổi sắc, hai mắt lại hùng hổ doạ người, lạnh lùng nhìn Trần Tắc Minh trước mắt dám can đảm mạo phạm mình.

Trần Tắc Minh trong lòng biết hành động lần này chỉ sợ khó giữ tính mạng mình, lại rốt cuộc không chịu nổi nhục nhã, trái lại đem quyết tâm quật cường nhìn trở về.

Hoàng đế thấy y lại có thể không nề hà, không khỏi nhíu mày, buông ra giáp y kia ra rồi chậm rãi đứng dậy, mỗi động tác mỗi ánh nhìn do chậm rãi mà thủy chung làm cho Trần Tắc Minh cảm giác bị đè nén.

Trần Tắc Minh trong lòng cả kinh, thân mình không tự chủ được căng thẳng. Từ nhỏ gia giáo nghiêm cẩn, kỳ thật trong lòng y đối với quân phụ uy nghiêm thủy chung tồn tại cảm giác kính sợ, ở trong nhà cũng không làm trái lời phụ thân bao giờ, ở trong triều lại càng không dám phản nghịch vua, vừa mới nãy một ít ngăn trở đã là đến cực hạn của y. Giờ phút này đối phương đứng dậy, thần sắc cử chỉ trang nghiêm lại là quân vương kia mỗi ngày ở trên đại điện ra lệnh, bị tác động như vậy trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đến khi hoàng đế đứng thẳng dậy thì hắn không khỏi buông tay ra, bùm một tiếng quỳ xuống.

Hai người dù không nói một lời thì cũng đã phân ra cao thấp.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn y một lát, Trần Tắc Minh cảm thấy tầm mắt đối phương, không dám ngẩng đầu lên.

Hoàng đế bị phen này gây sức ép, sớm đã đánh mất hưng trí, "Hừ" một tiếng, phẩy tay áo quay lại giường ngồi xuống, đạm mạc nói : "Thật to gan ..." Lúc này cảnh này, hắn lại có thể ngữ khí bình thản hòa hoãn, hoàn toàn nghe không ra hỉ nộ ái ố, cũng không hợp với lẽ thường.

Trong lòng Trần Tắc Minh càng lạnh lẽo, sợ run một lát, rốt cục bẻ gãy ngạo khí, dập đầu nói : "Cầu vạn tuế ban cho thần tội chết."

"Chết? ..." Hoàng đế nhẹ nhàng xoa xoa nơi cổ tay bị nắm khi nãy, "Nói thử xem, vì sao phải chết?"

Trần Tắc Minh không nén nổi ão não, mới vừa rồi mình dưới sự kích động chẳng lẽ thế nhưng làm bị thương hoàng đế?

Y càng phủ phục xuống, không dám ngẩng đầu: "Tội thần mạo phạm Long thể, chết chưa hết tội."

"... Nói tiếp."

Trần Tắc Minh lá gan như lớn thêm: "... Chỉ cầu buông tha người nhà tội thần."

Hoàng đế trầm mặc một lát: "... Lại còn mặc cả." Ngữ khí đột nhiên liền mang vẻ phẫn nộ.

Trần Tắc Minh kinh hãi, "Không, không, tội thần không dám."

"Không dám?" Hoàng đế đột nhiên thẳng người lên, lạnh nhạt nói, "Ngươi ngay cả hành thích vua cũng dám, còn có cái gì không dám."

Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, suýt nữa ngất xỉu: "Vạn tuế! !"

Hoàng đế nhẹ giọng cười: "Hành thích vua nên phán tội gì, người nhà của ngươi có thể được xá miễn hay không, không cần trẫm nói đi."

Trần Tắc Minh trước mắt biến thành màu đen, nào biết đâu rằng hoàng đế trên vạn người thiên kim tôn sư, lại có thể cũng làm loại chuyện tình vu cáo hãm hại. Định thần vừa nhìn thì thấy hoàng đế đang nghiền ngẫm giống như đùa vui quan sát thần tình của y. Trần Tắc Minh trong lòng biết nếu là đối phương giờ phút này tâm tư hạ quyết định, cả nhà một mệnh cũng trốn không thoát, chỉ phải cắn răng yếu thế: "Vạn tuế Nghiêu Thuấn* chi quân, sẽ không làm ra hành vi bạo Trụ (tàn bạo gian ác).

* Nghiêu, Thuấn là hai vị vua nổi tiếng Cổ đại TQ, là hai vị vua tài giỏi đạo đức nhân từ, là chuẩn mực của một Minh quân.

Hoàng đế trầm mặc một lát, đột nhiên hiện lên một nụ cười ác ý, cúi người tiến đến bên tai y, nhẹ giọng rồi lại rõ ràng bảo: "... Trẫm vừa rồi thiếu chút nữa đã đem ngươi dùng như nữ nhân, ngươi vẫn còn có tâm tư vuốt mông ngựa(nịnh nọt)?" Hắn là người tôn quý, trong lời nói lại còn có thể thô tục như thế, thật sự làm cho người ta không lường trước được.

Trần Tắc Minh hô hấp cứng lại, sau một lúc lâu không thể mở miệng, trong miệng giống như cắn phải mật cá đắng cay chua sót khôn kể. Trầm mặc một hồi lâu, nhưng vẫn là không thể không trái lương tâm tiếp tục: "Vi thần lời nói cùng xuất thân từ tâm phế, mỗi câu đều là thực..."

Hoàng đế cười to.

Hai người đều biết rõ đây là một lời nói dối rách nát, trong tiếng cười kia càng thêm phần ý tứ khinh miệt.



Trần Tắc Minh trong lòng khó chịu, nhịn không được trên mặt đỏ lên, chỉ phải cúi đầu càng thấp hơn nữa.

Hoàng đế phất tay nói: "Tốt lắm, lời này trước ngươi đã có vô số người nói qua, so với bọn hắn ngươi nói không dễ nghe hơn đâu, nếu không hề có sáng kiến mới thì dong dài làm gì." Hắn ngừng một lát lại nói: "Ngươi hạ quyết tâm phải chết, trẫm tự nhiên không thể ép buộc, chỉ là tương lai..."

Trần Tắc Minh nghe hắn ngữ khí buông lỏng, nhịn không được mừng như điên.

Lại nghe trên đầu người nọ thản nhiên nói: "... Tương lai nếu thời điểm có chuyện gì tiếp tục cầu trẫm, cũng không dễ nói chuyện như vậy ."

Trần Tắc Minh rùng mình, giương mắt nhìn lại, hoàng đế tựa hồ đã mất hứng, không nhìn y nữa mà nằm xuống liền ngủ. Càng không mở miệng bảo y đứng lên, này tự nhiên là có ý trừng phạt.

Trần Tắc Minh không khỏi cúi đầu, trong lòng biết chính mình từ nay về sau tất nhiên thật sự gian nan, cũng không biết vị vạn tuế này muốn dùng phương pháp gì đến tra tấn mình, càng không biết có thể hay không liên luỵ trong nhà, kia một nhà hơn mười nhân khẩu chính là muốn trốn cũng trốn không thoát, nghĩ đến đây không khỏi da đầu run lên, lòng tràn đầy thấp thỏm khó an, thật cũng không cảm thấy được mệt mỏi, chỉ là quỳ gối tại chỗ sững sờ, nói không nên lời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cứ như vậy tới trời sáng.

Rốt cuộc tế điện trôi qua bình an vô sự. Sau khi hồi cung, mọi người phát giác hoàng đế đối với Trần Tắc Minh từ từ sủng ái, số lần triệu kiến càng ngày càng thường xuyên. Đều nói là từ nay Trần phủ thật là phát đạt , vì thế vốn trước cửa Trần phủ đã có thể giăng lưới bắt chim (vắng vẻ) bỗng nhiên náo nhiệt, lão bằng hữu Trần Đổ thật lâu không hề lui tới cũng đột nhiên nối liền không dứt . Phu phụ Trần Đổ tuy rằng sớm hiểu được thế thái lương bạc đạo lý "người đi trà lạnh", nhưng thấy tiền đồ nhi tử vẫn là ngăn không được vui mừng cao hứng.

Chỉ có một mình Trần Tắc Minh biết chân tướng mỗi lần gặp mặt kia.

Mỗi khi Hoàng đế triệu kiến y thì Trần quý nhân luôn ngồi bên cạnh. Đối với bên ngoài lại loan tin khiến mọi người cảm thấy được hoàng đế là thông cảm hai người, Trần Tắc Minh lại nghĩ đến chú khỉ bằng gỗ trong hộp gấm kia, đây là hoàng đế bố trí cái bẫy đợi mình nhảy vào, hắn nhịn không được lông tơ dựng đứng, cử chỉ hành vi lại càng vạn phần cẩn thận kính cẩn nghe theo. Đối Ấm Ấm cũng không lộ ra chút tình nghĩa nào, gặp mặt chỉ xưng quý nhân, nơi khác chỉ gọi muội muội, không chịu cùng nàng nói nhiều thêm câu nào.

Lâu dần, ánh mắt Ấm Ấm nhìn y không nén được từ từ thay đổi .

Trần Tắc Minh cũng không phải cái loại người đặc biệt mẫn cảm, nhưng Ấm Ấm với y từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giữa cảm xúc biến hóa lẫn nhau đều hết sức quen thuộc. Thấy ánh mắt Ấm Ấm nhìn về phía mình từ ban đầu thất vọng dần dần đổi thành rối rắm khinh thường, trong lòng không khỏi đau khổ, lại chỉ có thể cắn răng cam chịu.

Một hôm, Trần Tắc Minh được triệu kiến tới ngự hoa viên, đã thấy bên trong đình giữa hồ ngồi một người. Đình bốn phía dùng màn trúc ngăn lại ánh mặt trời, nhưng trong mông lung vẫn là nhìn ra được đó là nữ tử, phía sau nàng đứng hai cung nữ, thấy y vội vàng đi đến mới đem mành cuốn lên.

Trần Tắc Minh nhìn quanh quất, đứng ở ngoài đình, liền không tiến lên nữa, thi lễ nói : "Quý nhân nương nương."

Ấm Ấm cũng không quay đầu lại nhìn y, chỉ nâng tay khẽ phất, hai cung nữ kia phụng mệnh thối lui.

Trần Tắc Minh trong lòng lại càng không yên, đứng im rũ xuống mắt không nói.

Ấm Ấm thưởng thức chén trà trong tay, thấp giọng nói: "Ta trước nay chưa từng hỏi huynh, vì sao trong hí kịch bạc tình cho tới bây giờ đều là nam nhân, si tình lại luôn là nữ tử..."

Trần Tắc Minh trong lòng rùng mình, đã đoán ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, trong lúc nhất thời tim như bị đao cắt, cũng không dám tiến lên nửa bước.

Chỉ nghe Ấm Ấm làm như lẩm bẩm: "Sau đó, ta rốt cuộc cho là có những người bất đồng... Nhưng thật ra ta sai lầm rồi, thiên hạ nam nhân thì ra đều giống nhau..." Nói xong chợt nở nụ cười một tiếng, làm như tự giễu.

Trần Tắc Minh im lặng sau một lúc lâu, đột nhiên lạnh nhạt nói: "Nương nương đã vào cung, ta còn có thể làm sao?"

Ấm Ấm giống bị chọc giận, đột nhiên quay đầu: "Huynh quả thật không thể làm gì được, nhưng ta cũng không có nghĩ đến huynh có thể như vậy..." Nàng nhìn chăm chú y một lúc lâu, từ kẽ răng nhẹ nhàng phun ra một câu, "Yếu đuối như vậy!"

Trần Tắc Minh gắt gao mím môi, lặng im không lên tiếng, các đốt ngón tay bởi vì quá sức nắm chặt mà trở nên tái nhợt.

Ấm Ấm thấy y như thế càng thêm thất vọng, cười nói: "Huynh cãi lại a, trước kia ta mỗi câu nói huynh đều muốn cãi lại, huynh chưa bao giờ nhường ta... Hiện giờ, hiện giờ chẳng những đối với hoàng thượng, mà còn đối với ta, huynh cũng trở nên mềm yếu như vậy rồi sao?"

Trần Tắc Minh thấy nàng thất thố, trầm mặc một lát, lại nói: "Nương nương muốn cái gì thì chính là cái đó!" Lời còn chưa dứt, trên mặt vang lên một tiếng, đầu đã nghiêng sang một bên, là Ấm Ấm tiến đến mạnh tát y một cái.

Ấm Ấm thu tay lại, nhìn thấy dấu tay trên mặt y, sửng sốt một lát, đôi mắt đột nhiên đỏ, lại quật cường xoay đầu, không cho y nhìn thấy nước mắt trên mặt chính mình.

Trần Tắc Minh tiến lên trước một bước, tay nhịn không được muốn nâng lên, run run một hồi, lại rút tay về, ưu thương nhìn nàng cố thẳng lưng. Nếu không phải là y, có ai biết nàng thật ra là đang rơi lệ đây?

Hai người cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu.

Y chỉ biết Ấm Ấm tiếp tục xoay đầu lại thì nước mắt sớm đã lau khô.

Hai người đối diện một lát, Ấm Ấm nhìn đăm đăm vào y nói : "Vào cung... Ta không oán, tương lai cả đời tịch mịch ta cũng chấp nhận, ta hận chính là, vì sao phải cho ta nhìn thấy huynh như vậy... Người biểu ca thiếu niên anh hùng khí phách của ta đâu, ngươi đem huynh ấy giấu đi nơi nào ..."

Trần Tắc Minh không phản bác được.



Nàng xoay người không nhìn y, rũ xuống mắt ngơ ngẩn một lúc lâu, thở dài một tiếng rồi phẩy tay áo rời đi.

Trần Tắc Minh đứng tại chỗ, trên mặt dấu tay giống như hỏa thiêu đau rát.

Hoàng đế lại chậm chạp không đến.

Trần Tắc Minh ở trực ban phòng đợi một ngày. Đến buổi tối hoàng đế mới triệu kiến một lần nữa. Thấy y, hoàng đế khó được hăng hái hưng trí, đặc biệt từ trong cống phẩm các nơi cẩn thận chọn chỉ ngọc sư tử, chính tay thưởng cho y, nói ái khanh đợi trẫm một ngày, đủ thấy trung tâm, nên thưởng. Trần Tắc Minh phục lạy tạ ơn.

Trở về phủ, Trần Tắc Minh hồi tưởng lại lúc cáo lui, trên mặt hoàng đế tươi cười kỳ lạ, thầm nghĩ trong lòng: "Hắn ở nơi này là thưởng ta trung tâm, rõ ràng là... Ban cho ta đối với Ấm Ấm tuyệt tình đi! !" Nghĩ đến này thật sự là nhịn không được muốn phát điên, đột nhiên đưa tay đem ngự tứ ngọc sư kia ném xuống.

Chỉ nghe một tiếng vang giòn, ngọc sư rơi xuống đất vỡ hết một góc.

Trần Tắc Minh lặng lẽ ngồi yên một lúc lâu, thanh âm kia tại trong lòng quanh quẩn không ngớt, y nghe được cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, khó mà bình tĩnh lại.

Vừa lúc này Hung Nô liên tiếp xâm phạm, Thiên nhan chấn nộ cấp tốc phái đại quân đi trước. Trần Tắc Minh thượng biểu thỉnh chiến, tuy nhiên lại như đá chìm đáy biển.(không thấy chút hồi âm)

Một ngày này, Dương Lương gọi y lên phố uống rượu, hai người say sưa nói về chuyện này. Dương Lương trong lúc vô ý nói : "Vạn tuế chỉ sợ sẽ không cho đệ đi biên cảnh..." Lời còn chưa dứt, cảm thấy chính mình nói lỡ miệng, uống một hớp rượu, bất động thanh sắc không tiếp tục đề cập chuyện này nữa.

Trần Tắc Minh giật mình ngẩn ra, trong lòng bất an, Dương Lương chẳng lẽ là biết cái gì, chén rượu trong tay không tự kìm hãm được ngừng lại. Đang kinh hoàng, đột nghe thấy bàn phía sau có người nói : "... Lấy sắc thị quân a." Không khỏi cả người run lên, suýt nữa ngay cả rượu trong chén cũng đổ ra.

Dương Lương thấy y khác thường, hướng phía sau y nhìn lại, đã thấy mấy người ngồi vây quanh trước bàn, một người cười to: " Trần quý nhân kia nghe nói cũng không phải tuyệt sắc gì, huynh đệ ta trong cung nói người kia tư sắc thật sự bình thường, cùng lắm là tiểu cô nương, bốn chữ "lấy sắc thị quân" này dùng không được ."

Thấy là nói đến Ấm Ấm, Trần Tắc Minh dỏng tai, không khỏi hết sức dụng tâm, Dương Lương từ tốn rót một ly lại một ly uống, làm như tự nhiên không thèm để ý. Hai người đều giữ im lặng.

Tên còn lại tiếp lời nói: "Vậy quả kỳ lạ, trong cung giai lệ đâu chỉ ngàn vạn, vạn tuế gia như thế nào sẽ đột nhiên sủng ái một nữ tử bình thường như vậy, chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là công phu trên giường quá lợi hại..." Mấy người đều cười lên đầy dâʍ đãиɠ. Trần Tắc Minh trong lòng giận dữ, sắc mặt đột nhiên âm trầm.

Người lúc trước lại nói: "Ta đây cũng không biết, lại không thể tự mình đi thử... Bất quá nói đến đây, ta còn nghe huynh đệ ta nói qua một lời đồn đãi kì quái..." Nói đến chỗ này, liền đem thanh âm áp nhỏ không ít, những người kia tựa đầu sát vào, vây làm một đoàn. Trần Tắc Minh bình ổn tĩnh khí mới nghe được đại khái.

Người kia nói: "... Nghe nói Trần gia công tử cũng từng lên giường hầu hạ hoàng đế, "lấy sắc thị quân" bốn chữ dùng để chỉ em gái của y tuy rằng không được, dùng để chỉ Trần công tử cũng dư dả ." Mấy người tuy rằng chưa từng thấy qua Trần Tắc Minh, nhưng Trần phủ có vị anh tuấn công tử sớm đã truyền khắp kinh đô, nghe được như vậy cũng không giật mình "Nha" một tiếng, trên mặt đều lộ ra hiểu ý vụn vặt tươi cười. Mỗi người đều đang có ham muốn riêng, một người đột nhiên "Ai nha" một tiếng, ôm ót kêu lên, mấy người khác cũng kỳ quái: "Làm sao vậy?" Kẻ kêu la kia nói: "Có con gì chích ta một cái!"

Cách một lát, lại có người bị đau kêu một tiếng, cũng là bị con gì chích, kẻ lúc trước truyền trong cung bí văn dễ kích động, nhảy dựng lên kêu to: "Người nào ở đây phá rối, dám trêu chọc các đại gia! !"

Nhìn chung quanh một vòng, tửu khách đều không hiểu ra sao cả nhìn hắn, yên tĩnh chốc lát không thấy có người trả lời, chỉ nghe tiếng nghị luận dần dần nổi lên bốn phía, ánh mắt mọi người nhìn mấy kẻ ở bàn kia đều có gì đó cổ quái cùng trêu chọc.

Tiểu nhị giờ phút này nghe tiếng đi tới, người nọ bị mất mặt, quát tiểu nhị: " Nơi này của các ngươi sao lại có sâu cắn người!"

Tiểu nhị kêu to oan uổng, nói vài câu, lại ầm ĩ lên, tiểu nhị nói: "Nguyên lai là muốn ăn quịt, cũng không nhìn xem đây là đâu!" Những người kia đều nổi giận, sôi nổi cuốn tay áo lên.

Tiểu nhị cười lạnh: "Sợ các ngươi sao!" Nói xong vẫy tay một cái, mấy bảo tiêu trong quán đi lên, mỗi người đều là lưng hùm vai gấu, vừa nhìn đó là có luyện qua công phu. Những người kia mắt choáng váng, trái phải cân nhắc một chút, chỉ phải bực bội giao tiền rồi chạy lấy người. Đi tới ngoài cửa, rốt cuộc nhịn không nổi cơn tức, quay người lại mắng vài câu, vài tên bảo tiêu ra vẻ muốn đuổi theo, những người kia cuống quít chạy trốn mất.

Trong điếm tửu khách đều cười vang.

Dương Lương đang cúi đầu uống rượu, thấy thế cũng mỉm cười. Đó là do hắn lấy cát nhỏ trên đất vo lại, dùng chỉ lực bắn ra. Hắn chỉ lực mạnh mẽ, tuy rằng chỉ là cát, đánh vào người đau đớn giống như kim đâm, đối phương chưa từng biết qua võ công cao như vậy, tự nhiên là chẳng thể hiểu được.

Tiếp tục nâng mắt nhìn, Trần Tắc Minh đối diện lại đối với hết thảy chẳng quan tâm, làm như thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn trên bàn thẳng ngẩn người, thần sắc tái nhợt, vẻ mặt tro tàn.

Dương Lương rũ mắt, chăm chú nhìn tay phải của y đặt lên bàn nắm thành quyền, máu theo kẻ tay rịn ra, là lúc nãy dùng sức quá mạnh, nắm vỡ chén rượu. Máu từng giọt từng giọt chảy xuống, theo khe hở mặt bàn, dần dần thấm xuống dưới.

Như thế cũng không biết qua bao lâu, Trần Tắc Minh đột nhiên đứng dậy, cũng không nhìn mặt của hắn, ánh mắt thất thần nói : "Thân thể của ta thể không khoẻ, cáo từ trước." Nói xong chắp tay, xoay người rời đi.

Dương Lương nhìn bóng dáng của y, đột nhiên lên tiếng nói: "... Trần đệ dừng bước, có việc cần nói."

Trần Tắc Minh đứng lại, trầm mặc một lát: "... Ngày khác đi."

Dương Lương ngoài dự đoán lại kiên trì: "Đệ sẽ muốn biết."

Trần Tắc Minh xoay người, hướng tới hắn dường như cảm kích cười một cái, sau đó lắc đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »