Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Lệnh

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ đó về sau, Tiêu Định bị nhốt trong Tĩnh Hoa cung kéo dài đến mấy năm.

Ấu đệ của hắn tuy rằng tha mạng cho hắn, nhưng đối với bào huynh từng hô phong hoán vũ [hô mưa gọi gió] làm sao có thể triệt để yên tâm. Chỉ là ngại hai chữ nhân quân [quân vương nhân hậu] cùng mặt mũi Hoàng gia, mới ngượng ngùng minh mục trương đảm [mắt trân trối mở] đem hắn giam vào thiên lao mà thôi. Càng nghĩ, cuối cùng đem hắn cấm quyển trong lãnh cung, lệnh Trần Tắc Minh tự mình phái người trông coi, bá quan cùng hậu cung mọi người đều không được tới gần.

Tiêu Định nếu có thể đứng dậy, nhìn đến cửa cung kia từng hàng hắc giáp vệ sĩ, chắc chắn hắn sẽ tức giận đến nỗi trước mắt biến đen, đội quân tinh nhuệ kia vốn là hắn chi tiền dưỡng ra nay cư nhiên lại dùng đến cầm tù chính mình .

Nhưng giờ phút này Tiêu Định hoàn toàn không rảnh bận tâm điều đó, bệnh tình kéo dài làm cho hắn sớm đã hao tổn khí huyết, vốn là dựa vào thái y lấy dược liệu quý trọng điều dưỡng thân mình, mà lần này nhiều lần biến cố, dược sớm đã ngưng lại thêm tâm tình phẫn nộ, huyết khí nan bình [khó an], dần dần không thể duy trì.

Hùng tâm tráng chí trước đó muốn đem Trần Tắc Minh nghiền xương thành tro, chính hắn cũng biết chỉ có thể là suy nghĩ viễn vông mà thôi.

Nhưng cỗ hận ý kia đã thấm vào xương cốt không thể phai nhòa, dù cho hắn thỉnh thoảng rơi vào hôn mê, trong thâm tâm cũng vẫn lặp đi lặp lại cái tên ấy, lo sợ chính mình khi qua cầu Nại Hà sẽ quên đi.

Hắn trong nỗi oán hận sâu sắc triền miên bệnh thập tử nhất sinh.

Qua những lần phát tác, thời gian hắn có thể tỉnh lại càng ngày càng ngắn, hôn mê ngày lại càng ngày càng dài, đem Hàn Hữu Trung trung thành và tận tâm nhìn thấy kinh hãi đảm chiến [lo sợ mất mật], khóc lóc, rồi lại năn nỉ thủ vệ, nhất định phải thỉnh thái y lại đến một chuyến.

Tướng sĩ trông giữ gặp phế đế quả nhiên là bộ dáng bệnh đến chỉ còn một hơi thở, cũng sợ Tiêu Định chết trên tay mình mới vội cuống quít báo lên.

Một ngày này, Tiêu Định ngẫu nhiên tỉnh táo lại, bên người cư nhiên lặng ngắt như tờ, không một bóng người.

Hắn chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy, thân mình vừa dựng lên một nửa, trước mắt tối sầm lại ngã xuống.

Bệnh đến lúc này, hắn sớm đã không còn cảm giác đói khát, lúc ngất đi thì cũng thường có mấy ngày không ăn. Mà không ăn cơm, người làm sao còn chút nào khí lực, hắn kỳ thật sớm gầy đến không thành hình người, chỉ là chính mình không biết mà thôi. Bởi vì nóng lên, xiêm y trên người hắn đã ra đầy mồ hôi, lau khô lại ra tiếp cho nên luôn có loại cảm giác dinh dính ướt sũng. Ngày thường Hàn Hữu Trung sẽ mở vạt áo lau người cho hắn, hôm nay không biết vì cái gì lại không ở đây.

Tiêu Định không sợ đói, nhưng khát vẫn cảm giác được, giờ khắc này hắn có cảm giác như cổ họng bị bốc hơi khô khốc, kêu vài tiếng, cũng không thấy có người lên tiếng trả lời, chỉ có thể tự mình xuống giường.

Vừa đứng lên, hắn trước mắt tối sầm, đầu nặng trình trịch, chỉ nhìn thấy bóng người lóe lóe nhoáng đến nhoáng đi trước mắt, thần trí lại vẫn là thanh tỉnh , chỉ phải chậm rãi ngồi xuống. Chờ đợi trận mê muội qua đi.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân đến gần, bước vào phòng.

Hắn quay đầu nhìn sang nhưng trước mắt lại vẫn là một mảnh hắc ám.

"Nước...... nước......" Hắn thấp giọng thở dốc, đầu suy sụp rủ xuống.



Người tới lại đột nhiên ngừng chân, trong phòng im ắng, chậm chạp không thấy động tĩnh.

Tiêu Định cảm thấy vô cùng dị thường, Hàn Hữu Trung không phải người chậm trễ như vậy.

Hắn ngẩng đầu, người tới đang đứng trước cửa, ngoài cửa ánh sáng quá cường liệt, nghênh diện mà đến, đâm vào hắn trước mắt chỉ là phiếm hoa, hắn lại có loại cảm giác suy yếu muốn ngất đi.

Nhưng trước lúc ấy, hắn thấy rõ người kia một thân hắc y, một thân hắc bào khiến hắn khắc cốt minh tâm!

Tiêu Định đỡ giường chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi.

Trần Tắc Minh nhìn nhất cử nhất động của hắn, không nói một tiếng.

Trong phòng lập tức lạnh xuống vài phần.

Hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Định thân thể bắt đầu lay động không chừng.

Trên mặt hắn nguyên bản hàn khí bức người, lại dần dần hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng phát xanh, lại cách một lát, rốt cuộc phun ra một búng máu, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống.

Trần Tắc Minh ánh mắt hơi hơi đổi đổi.

Tiêu Định đơn giản lại phun ra mấy hơi, đem máu tụ trong ngực phun hết, rồi mới ngẩng đầu lên cười kỳ dị: "Luôn luôn đều là ngươi quỳ ta, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy ta quỳ ngươi. Thống khoái đi?"

Giờ phút này, hắn toàn dựa vào hai tay nỗ lực chống đỡ mới không đến mức lập tức ngã sấp xuống, bên môi còn vương máu, thân hình gầy gò tiều tụy, tràn đầy bệnh trạng. Nhưng cổ lửa nóng trong mắt kia lại như lợi kiếm ra khỏi vỏ đoạt nhân tâm phách, thái độ không có nửa điểm suy yếu, lại khiến người không khỏi xem nhẹ hình dung của hắn chật vật.

Thình lình nghe ngoài cửa có người vội hô lên: "Vạn tuế !" Tiêu Định quay đầu, đã thấy Hàn Hữu Trung từ ngoài cửa muốn xông vào, bị vài hắc binh giáp sĩ ngăn cản, chỉ là giãy dụa la lên, "Trần tướng quân, không không, Ngụy vương thiên tuế...... Vạn tuế đã bệnh thật sự nghiêm trọng , ngài nói đến chỉ là đến nhìn một cái, vì cái gì nói chuyện không giữ lời?"

Trần Tắc Minh liếc nhìn lão một cái, đạm mạc nói: "Hàn công công nói quá lời, hắn nếu không phải giả bệnh, đợi lát nữa để người gọi thái y đến xem liền biết ngay."

Hàn Hữu Trung bật thốt lên nói: "Vậy, vậy còn không nhanh lên." Nói xong, thấy đối phương cũng không quay đầu lại, mới giật mình nói sai rồi nói, giờ phút này nơi nào vẫn là chính mình có thể lấy điệu bộ đùa giỡn uy phong ngày trước, vì thế lại không dám mở miệng, đầy đầu không ngừng đổ mồ hôi.

Tiêu Định lại duy trì không nổi, chậm rãi xê dịch đến bên giường, đem nửa người trên tựa vào mép giường, hắc hắc thẳng cười: "Nhìn ta? Là xem diễn đi?"



Nói xong vươn ra một bàn tay hướng Trần Tắc Minh, tựa như ngày thường trên đại điện ban cho y bình thân không chút để ý: "Trần ái khanh, trẫm hỏi ngươi, ngươi nhìn ra cái gì ?" Nói xong cười không ngừng, tràn đầy sắc thái trào phúng. Chỉ là hắn giờ phút này ngay cả nói chuyện cũng rất là lao lực, lại thêm xiêm y lam lũ, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, mới vừa này một phen nói nếu so với trước đây thì không khỏi vẫn là mất đi khí thế.

Trần Tắc Minh nhìn hắn, thần sắc khẽ lay động.

Sau một lúc lâu từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, ý bảo Hàn Hữu Trung, "Này, cho hắn ăn, nhất định sẽ khỏe lên." Nói đem bình sứ để lên bàn.

Hàn Hữu Trung kinh ngạc: "Đây là cái gì?"

Tiêu Định nhắm mắt lại, hắn ép buộc lâu như vậy, đầu lại mê mang váng vất, dần dần trượt xuống.

Trần Tắc Minh thấy hắn thần trí không rõ, giật mình, đi lên vài bước, đến bên cạnh hắn do dự một lát mới ngồi xuống.

Mặc dù Tiêu Định rõ ràng cảm thấy được ánh mắt của y nhưng lười đáp lại. Trần Tắc Minh đột nhiên nói: "Cho đến ngày nay...... Vạn tuế thật có chút nào hối hận?"

Tiêu Định hơi hơi mở mắt ra, cười cười, có chút hoảng hốt: "Hối hận, đương nhiên hối hận...... Lúc trước, ta vốn nên đem ngươi cùng kỹ nữ kia gϊếŧ một lượt, đoạn tuyệt hậu hoạn !"

Vừa mới dứt lời, đã bị người một phen sấn tới, hung hăng tát một cái trên mặt.

Trên mặt nóng cháy, Tiêu Định cũng không có cảm giác đau, mở mắt nhìn đến Trần Tắc Minh rõ ràng là bị đau đớn đến sắc mặt xanh mét, bèn cười ha ha, cảm thấy thật thống khoái.

Trần Tắc Minh nhìn hắn một lát, rất nhanh bình tĩnh trở lại, chậm rãi buông hắn ra. Trong lòng chợt thấy ảo não, đối phương đến cùng từng là ngôi cửu ngũ chí tôn, trong thân chảy là dòng máu của Hoàng gia, thân phận tôn quý, y cũng không phải là ngày đầu tiên lĩnh giáo ngôn ngữ khắc nghiệt bạc bẽo của hắn, cần gì phải cùng hắn so đo.

Nhưng Ấm Ấm ơi, cho đến hôm nay, hắn đối với nàng vẫn là không có nửa điểm hối ý.

Người này thật sự là thiên tính tàn khốc, thiếu tình cảm quả đức, loại người này hôm nay bị nhốt nơi thâm cung là tuyệt đối không oan uổng.

Trần Tắc Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Định: "Ngươi đây không phải bệnh" Y cười cười, "Mà là độc."

Tiếng cười của Tiêu Định ngưng bặt, hai người trong mắt đều tóe lên tia lửa, lóe lên hận ý sâu sắc.

Hai người tuổi đều không còn nhỏ, ngày thường cũng đều chững chạc thâm trầm, không biết vì sao khi đối mặt nhau lại cứ kiềm nén không được khí phách.

Trần Tắc Minh thấp giọng nói: "Là hạ trên tấu chương Đỗ đại nhân mỗi ngày đưa cho vạn tuế xem, Thánh Thượng không phải chuyên cần chính sự sao, càng chăm chỉ độc liền càng sâu," Y mỉm cười, "Loại độc này là vi thần cố tình tìm cho vạn tuế, vô sắc vô vị, chỉ cần trường kỳ chạm đến liền có thể sinh ra chứng bệnh vô danh. Danh y nếu là chưa từng gặp qua, không hẳn đoán ra được, thật sự là...... tối thích hợp vạn tuế."
« Chương TrướcChương Tiếp »