Chương 15

Khi Hoàng đế đi vào Ngự Thư phòng, cũng chưa từng chú ý qua vệ sĩ trước cửa, một ngày này, cố tình liếc mắt nhìn liền thấy người kia.

Đại khái là vì vết thương trên mặt kia, ở trong cung nhập trị binh sĩ luôn luôn đều phải trải qua chọn lựa, bề ngoài có chỗ thiếu hụt, rất thấp hoặc là rất xấu là không thể tiến nhập hoàng cung , người nọ diện mạo tuy rằng không kém, nhưng vết sẹo này từ khóe mắt đi xuống, cơ hồ vượt qua nửa khuôn mặt, thật sự là muốn nhìn lâu cũng khó, cố tình người này một bộ dáng đúng lý hợp tình, tựa hồ cảm thấy chính mình so người bên ngoài không hề thua kém, thay lời khác nói, rất có cảm giác hạc trong bầy gà khí vũ hiên ngang.

Hoàng đế đột nhiên nổi lên hưng trí, dừng cước bộ, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Binh sĩ kia nhìn hoàng đế, tựa hồ là không phản ứng kịp, cách sau một lúc lâu mới quỳ xuống trả lời: "Hồi bẩm vạn tuế, tiểu nhân Tả Ngôn, Tả trong tả hữu, Ngôn trong ngôn ngữ." Tuy rằng phản ứng đã muộn chút, tuy nhiên ngữ khí trấn định, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Hoàng đế gật gật đầu, lại nói: "Như thế nào trước đây chưa từng gặp qua ngươi?"

Tả Ngôn nói: "Tiểu nhân là thay ca , một huynh đệ hôm nay bị bệnh, lâm thời khiến tiểu nhân lĩnh bài tử tiến cung." Tuy là lần đầu diện thánh, người này lại cử chỉ bình tĩnh, ngôn ngữ rõ ràng, nếu so một phổ thông binh sĩ mà nói, thật là khó được.

Hoàng đế lại hỏi: "Ngươi nhập ngũ đã bao nhiêu năm? Đã từng đánh giặc sao?"

Tả Ngôn đáp: "Nhập ngũ đã mười lăm năm, cùng chiến dịch Hung Nô đều tham gia qua."

Hoàng đế cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận đánh giá hắn một phen: "Mười lăm năm...... Điện tiền tư có nhân tài như ngươi vậy, cư nhiên cũng chưa có người dẫn dắt?" Nói, hừ lạnh một tiếng, hơi có chút không vui, thái giám phía sau vội nói: "Trong quân vài chục vạn người, các đại nhân làm sao có thể đều xem qua hết, Thương Hải Di Châu* cũng là khó tránh khỏi, chủ tử đừng tức giận."

*Thương hải di châu: Xuống biển mò ngọc lại bỏ sót viên ngọc quý, ở đây ý nói người tài không được trọng dụng.

Tả Ngôn cũng nói: "Vị công công này nói phải, huống chi Trần tướng quân thân mình chính là nhân chi Long Phượng, tầm mắt tự nhiên cao một chút."

Hoàng đế nhìn hắn: "...... Ngươi đối Trần tướng quân thấy thế nào?"

Tả Ngôn cúi đầu nói: "Rường cột nước nhà."

Khi Trần Tắc Minh phụng chỉ yết kiến thì muốn dâng tấu chương, cầu hoàng đế một lần nữa trưng thu đinh tráng luyện binh.



Hoàng đế nhìn có chút không cho là đúng, đem tấu chương kia ném tới một bên: "Trong quân tướng sĩ còn chưa đủ nhiều sao, khanh còn muốn thu đinh, thiên hạ dân chúng như thế nào sinh dưỡng nghỉ ngơi, ý chỉ này hạ xuống, tướng quân là muốn lưng mang bêu danh ."

Trần Tắc Minh quỳ nói: "Thần ở tiền tuyến chứng kiến, nay binh sĩ tuy nhiều, nhưng chịu địa vực phong tục ảnh hưởng, thiếu người dũng mãnh. Đến khi đối mặt Hung Nô cường địch, khó mà kích động nhuệ khí. Thần muốn lựa chọn sử dụng dân phong dũng duệ, toàn dân thượng võ, trưng thu mấy nghìn người, tiến hành thao luyện. Thời chiến dùng cho tiên phong, có những người này thì không nơi đâu không thể phá, mặt khác binh sĩ nhìn thấy, tất nhiên sĩ khí đại trướng, không sợ tiến thẳng về phía trước. Mà đánh nhau, quan trọng chính là sĩ khí."

Hoàng đế trầm tư một lát: "Cũng có đạo lý, việc này liền giao cho khanh gia phụ trách."

Trần Tắc Minh mừng rỡ quỳ tạ. Lại nghe hoàng đế nói: "Ngươi trong quân có binh sĩ gọi là Tả Ngôn, tựa hồ là một nhân tài, ngươi lần này thu đinh, cũng mang hắn theo đi."

Trần Tắc Minh nghi hoặc nói: "...... Tả Ngôn?" Bất quá binh sĩ dưới trướng y số lượng hàng vạn, làm sao có thể người nào cũng đều nhận ra được.

Hoàng đế mỉm cười nói: "Chính là người trên mặt mang vết sẹo , đi tìm, xem ra cũng là không cam tâm làm kẻ dưới a."

Trần Tắc Minh ngẩn ra, sau lại sắc mặt đại biến, vội vàng cúi đầu che giấu, đợi hoàng đế đem đề tài chuyển khai, trong lòng ầm ầm như trống đánh.

Đến khi trở lại trong quân, Trần Tắc Minh lập tức phái người theo lời hoàng đế tra qua người đã vào cung hôm nay, nào có người tên là Tả Ngôn, này cũng còn trong dự kiến của Trần Tắc Minh, khiến y chân chính kinh ngạc là, binh sĩ đang có nhiệm vụ trực đều lĩnh bài tử, cũng không có ai vắng mặt.

Như vậy Luật Duyên làm thế nào tiến cung? Ai đem bài tử chính mình cho hắn?

Các tướng sĩ mặc dù là phụng mệnh trấn thủ hoàng cung, nhưng ngày thường cũng không thể tự dưng đi vào, ngày có nhiệm vụ trực, sau khi lĩnh kim bài thì lập tức dùng bài tử vào cung. Mà sau khi tiến vào rồi, phân đội tại trong cung tuần tra, phần mình độc lập, không can thiệp chuyện của nhau. Một ngày vào cung liền có hàng trăm hàng ngàn, như vậy muốn tra người không biết tên không biết tướng mạo thật sự là có hương vị mò kim đáy bể.

Trần Tắc Minh cẩn thận từng đội xác minh qua hành trình trong ngày, cư nhiên vẫn không hề có sơ hở, trong lòng hoảng sợ. Y cũng không thể lấy mấy trăm người kia đều gϊếŧ trị tội. Sau khi Luật Duyên cùng mình gặp mặt, cư nhiên thật sự vào cung diện thánh, hiển nhiên là có nội ứng giúp hắn, mà có thể làm đến như vậy tuyệt không dấu vết có thể tìm ra, trừ ra bản thân hắn tâm tư tinh mẫn bên ngoài, kẻ nội ứng này chỉ sợ cũng không đơn giản.

Trần Tắc Minh lại phái người ở kinh thành ngầm điều tra, Luật Duyên đoàn người lại sớm như đá chìm đáy biển, không thấy bóng dáng. Trần Tắc Minh càng nghĩ càng sợ, suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc đem việc này báo cho Thánh Thượng.

Hoàng đế biết được, quả nhiên kinh hãi: "Ngày ấy trẫm gặp cư nhiên là Hung Nô Hữu Hiền vương."

Trần Tắc Minh nói: "Nếu là khoảng ba mươi tuổi, có một vết thương thật dài từ khóe mắt đi xuống, hẳn là Luật Duyên mà thần ở trên chiến trường gặp qua."

Hoàng đế mặt lạnh lùng: "Hay cho Luật Duyên...... Nguyên lai là hắn, đùa giỡn trẫm thật thê thảm." Nói xong quay đầu, Luật Duyên kia chỉ Thiết nỏ vẫn bị hắn treo tại đầu tường, cảnh báo chính mình không quên huyết hận." Hắn tới nơi này, lại không ám sát trẫm, lại là vì cái gì?"



Trần Tắc Minh cúi đầu nói: "Thần đang điều tra."

"Vậy ngươi tra được cái gì ?"

Trần Tắc Minh khó xử: "Tạm thời...... Còn chưa có đầu mối."

Hoàng đế lạnh lùng nở nụ cười: "Đó chính là nói, tướng quân cái gì cũng chưa tra được?"

Trần Tắc Minh kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Thần đã làm hết sức, còn thỉnh vạn tuế thư thả mấy ngày."

Hoàng đế nói: "Người đều nói ngươi là lương đống chi tài (người có tài năng làm trụ cột cho nước nhà), như thế nào......" Nghĩ đến đây, sắc mặt hơi hơi thay đổi, trầm ngâm thật lâu sau, cẩn thận đánh giá Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh bị hắn nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, một nỗi kinh hãi không thể lý giải.

Cách sau một lúc lâu, hoàng đế rốt cuộc chậm rãi nói: "Trong cung thủ vệ nhiều như thế, cư nhiên khiến hắn một vương gia xông vào, điện tiền tư của trẫm thật sự là cực độ vô dụng như thế sao......"

Trần Tắc Minh nghe trong lòng uể oải vô cùng, y là điện tiền tư phó đô chỉ huy sứ, lời này quả thực là đang chỉ ngay mũi y mà mắng, lại cố tình không thể phản bác lại. Hoàng đế nói: "Chẳng lẽ là...... Có nội gian......" Lại nặng nề nói, "Trần tướng quân, ngươi tra ra cái gì?"

Trần Tắc Minh trong lòng kỳ quái, lời này không phải hỏi qua sao, đang muốn trả lời, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, đúng là mơ hồ ngộ đến cái gì, ba chữ không tra được này liền kẹt ở hầu gian nghẹn họng.

Hai người đều không nói chuyện, Ngự Thư phòng yên tĩnh một mảnh, cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe được.

Trần Tắc Minh da đầu run lên. Vạn tuế đang hoài nghi ta...... Ý nghĩ này khiến y vừa khó chịu vừa kinh khủng.

Hoàng đế thấp giọng nói: "Khanh...... Vì sao không đáp?" Thanh âm kia cũng không nghiêm khắc, nhưng có loại lạnh lẽo thấu xương ẩn hàm trong đó.

Trần Tắc Minh chậm rãi ngẩng đầu, hoàng đế đang lạnh lùng chăm chú nhìn y.