Tiễn bước lão đại phu, Ôn Nhược Thủy đứng trong hậu viên dịch quán nhìn bầu trời trầm tư suy nghĩ.
“Cấp nộ công tâm, tích tụ trong lòng, khí huyết hai lần đại thương lại không lưu thông tốt…” Nàng nghe không hiểu rõ lắm, tối hậu lão đại phu mới nói một câu, “tâm bệnh cần dùng tâm dược” – nàng lúc này bắt đầu có chút minh bạch.
“Tiểu thư, đại phu khai rất nhiều dược bổ khí dưỡng huyết.” Hạnh nhi báo cáo.
“Ta biết.”
“Dọc đường đi, cô gia uống đều là dược giống như vậy, vì sao không có chút khởi sắc?” Hạnh nhi nhịn không được hoài nghi những đại phu này…đều là lang băm a.
“Tâm bệnh.” Ôn Nhược Thủy hé ra một nụ cười khổ.
Hạnh nhi do dự một chút, nói: “Tiểu thư, người coi như thương cảm cô gia, đừng lãnh đạm với hắn như thế nữa.”
Đều không phải do nàng muốn, chỉ là mỗi khi hắn muốn cùng nàng thân cận là lúc, nàng tự bản năng có chút bài xích, chính nàng cũng rất bất đắc dĩ a.
“Ta sẽ tận lực.” Nàng hứa hẹn.
Hạnh nhi đứng phía sau nàng lặng lẽ lắc đầu, “Vậy nô tỳ đi trước giúp cô gia sắc thuốc.”
“Ân.”
Ôn Nhược Thủy hướng cửa phòng nghỉ nhìn thoáng qua, chần chờ một chút, mím môi, vẫn là đi qua.
Vừa vào cửa liền thấy hắn nằm trên giường, sắc mặt cực kém, đôi môi càng không có chút máu. Cũng không biết đến tột cùng là phong sương nơi biên tái làm nặng thêm bệnh tình hắn, hay là hắn tâm bệnh ngày càng trầm trọng.
“Không biết ngươi đến tột cùng là dằn vặt chính mình hay là dằn vặt ta.” Giọng nói của nàng lộ vẻ bất đắc dĩ cùng u oán, chần chờ tại bên giường ngồi xuống.
“Nàng đau lòng sao?” Tay hắn vừa vươn ra lại rụt về, buông mí mắt nhẹ nhàng mà nói.
“Vì sao lại không?” Nàng hỏi ngược lại.
Trầm mặc…thứ trầm mặc làm cho tâm hoảng, hít thở không thông….
“Vậy nàng chứng minh đi, đừng ngủ dưới đất nữa.” Hồi lâu, hắn đánh vỡ bầu không khí vô cùng ngưng trệ giữa hai người.
Ôn Nhược Thủy không được tự nhiên nhếch khóe miệng, “Hảo.”
Lý Dật Phong nhìn nàng muốn nói lại thôi. Hắn căn bản không muốn bức nàng, chỉ là hắn đã không thể chịu đựng được nàng tiếp tục bài xích hắn như vậy. Đau khổ, vậy liền cùng nhau đau khổ là được rồi…
Chờ Hạnh nhi bưng dược tiến đến liền cảm giác trong phòng bầu không khí rất quái lạ, không khỏi cẩn thận quan sát thần tình hai vị chủ tử.
“Tiểu thư, thuốc được rồi.”
“Đưa cho ta đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Hạnh nhi sáng suốt quyết định ly khai bằng tốc độ mau nhất.
Nghe được thanh âm đóng cửa phòng, Ôn Nhược Thủy bất giác nghĩ…nha đầu kia…
Lý Dật Phong nhìn nàng dùng thìa sứ quấy dược cho nguội bớt, thỉnh thoảng thổi vài cái, thần tình nhu hòa mà chuyên chú, phảng phất như thế gian chỉ có chuyện này là đặc biệt đáng giá nàng làm mà thôi.
Bờ môi mềm mại khẽ nhếch, thanh âm vang lên, là loại âm sắc trong trẻo lộ ra một tia mềm mại đặc biệt thuộc về nàng, “Bớt nóng rồi, uống nhanh đi.”
Hắn thân thủ tiếp nhận, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Ôn Nhược Thủy thay hắn ngã chén trà, để hắn xúc đi vị đắng trong miệng.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Hắn vừa nói, một bên quan sát thần tình của nàng.
Quả nhiên, nàng vừa nghe hắn nói xong, nhíu mày, đôi môi mím chặt, thoáng chần chờ một lúc mới gật đầu.
Đem tất cả dọn dẹp thỏa đáng, nàng cài then cửa lại, chậm rãi trở về bên giường.
Tối nay không trăng không sao, ánh nến trong phòng cũng mịt mờ không mấy sáng rõ, hai người ngồi đối diện tại đầu giường, trong chốc lát không nói gì.
“Lên giường ngủ đi.” Hắn phát ra một tiếng than nhẹ.
Ôn Nhược Thủy đứng dậy muốn đi thổi tắt ánh nến, bị hắn ngăn cản, “Quá tối nàng lại loạn tưởng.”
Nàng cụp mắt. Người này tối nay quả nhiên là không dự định buông tha nàng. Nàng không khỏi có chút giãy dụa nói: “Thân thể của ngươi…”
“Điểm khí lực ấy ta vẫn phải có.” Hắn không chút lưu tình bác bỏ lý do của nàng. (ta phục anh, máu thì phun như suối mà tinh lực thì… =.=)
Ôn Nhược Thủy chậm chạp đem y phục trên người từng kiện từng kiện cởi ra, đến khi chỉ còn chiếc yếm màu hồng thì dừng lại, nhắm chặt mắt.
Cảnh tượng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quít lấy hắn lại một lần nữa hiện ra trước mắt khiến tay nàng bất giác run nhè nhẹ. Không được nghĩ, không được nghĩ…
Đột nhiên một cỗ lực đạo đem nàng túm lên trên giường, xoay người một cái, thân đã bị hắn áp đảo xuống dưới, nàng nghe được tiếng nói hắn mang theo tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khàn khàn, “Nhược Thủy, mở mắt ra, nhìn ta.”
Ôn Nhược Thủy lông mi run rẩy, chậm chạp không chịu mở mắt.
Hắn hôn lên mắt của nàng, mang theo dụ dỗ nói: “Mở mắt nhìn ta, cái gì cũng không cần nghĩ, ngoan…”
Trọn một đêm, ngay lúc nàng phản đối giãy dụa cùng vài lần muốn nôn, hắn một lần lại một lần bướng bỉnh giữ lấy nàng, một lần lại một lần thét gào nhượng nàng nhớ kỹ, hắn cho tới bây giờ liền chỉ có nàng, một mình nàng mà thôi…
Một đêm qua đi, nàng uể oải mệt mỏi, cũng không chịu nổi chu công triệu hồi mà mơ màng đi vào giấc ngủ.
Hắn cũng kiệt sức, nhưng cả nhân lẫn tâm đều thư sướиɠ, ôm nàng trong ngực, nặng nề mà ngủ…