Ôn Nhược Thủy một tay đẩy ra Lý Dật Phong đang nằm trên người, vén màn xuống đất, với tay lấy một kiện y phục từ giá áo phủ thêm, xong xuôi mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Hạnh nhi đẩy cửa tiến đến, trong lòng biết cô gia đang ở đây nên không tiến vào nội thất mà chờ tại ngoại gian.
“Đưa thư cho ta.”
Thấy chủ tử đi ra, nàng duỗi tay đưa thư tới.
Trên tờ giấy chỉ độc một chữ “Nhẫn”nhưng Ôn Nhược Thủy cũng đã rõ ràng minh bạch. Rốt cuộc vẫn là cha thấu hiểu nàng nhất, biết nàng thủy chung đối với Gia Luật Phi Hùng một mũi tên trí mạng năm đó vẫn canh cánh trong lòng. Thế nhưng, mặc dù nàng hận đến đâu, sự tình liên quan đến lưỡng quốc hòa bình, nàng cũng sẽ không mất lý trí mà hành động nông nổi.
Chỉ là, phụ thân quan tâm khiến lòng nàng trở nên ấm áp, ánh mắt cơ hồ phiếm hồng.
Nàng thuở nhỏ liền cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, nếu không phải Bình vương khư khư cố chấp muốn cưới nàng, lúc này phụ tử bọn họ hẳn là hòa thuận vui vẻ quy ẩn điền viên.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hướng nội thất nhìn lướt qua.
Nhận thấy chủ tử tâm tình không được thoải mái, Hạnh nhi cẩn thận mở miệng, “Tiểu thư, không có chuyện gì, nô tỳ cáo lui.”
“Đi đi.” Nàng có chút không yên lòng.
Hạnh nhi thức thời ly khai, tiện tay đóng cửa lại.
“Nương tử.” Lý Dật Phong thanh âm từ bên trong truyền ra.
Ôn Nhược Thủy ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn là đi vào.
“Ta nghĩ nàng sẽ giận ta mà đi.” Nàng vừa lên giường, hắn liền ôm nàng.
“Có nghĩ tới.” Nàng thập phần thành thực.
“Vậy sao lại không đi?” Hắn cũng rất nhàn rỗi trêu chọc nàng, chỉ bất quá vừa nói tay cũng không quên làm nhiệm vụ.
“Ta đi, ngươi làm sao bây giờ?” Mặt nàng bay lên rặng mây đỏ, có chút không tự nhiên quay sang chỗ khác….
Lý Dật Phong cười nắm lấy cằm xoay nàng lại, ôn nhu mà hôn lên. Hắn bắt đầu nghĩ muốn được lòng của nàng có lẽ không còn trắc trở đến vậy…
Nguyệt Nha (*trăng non, trăng lưỡi liềm) treo cao cao phía chân trời, khắp nơi một mảnh yên lặng vắng vẻ…
Trong màn gấm truyền ra tiếng rêи ɾỉ làm người ta mặt đỏ tới mang tai, màn lụa mỏng tại ám thất buông xuống không có gió mà vẫn khẽ lay động.
“Nhược Thủy.” Thanh âm hắn lộ ra vài phần khàn khàn bởi mang theo vị tìиɧ ɖu͙© vẫn chưa tan hẳn.
“Ân.” Nàng đôi mắt nhắm hờ, mị hoặc đáp lại hắn.
“Nàng thật đẹp.”
Nàng nghe vậy khóe miệng giương lên, “Ta không đá ngươi xuống giường đâu, không cần lấy lòng.” Nói xong thân thủ đẩy ra hắn, xoay người nằm nghiêng lại.
Lý Dật Phong từ phía sau dán lên người nàng, tiếp tục dây dưa, “Nếu đã tỉnh, theo ta trò chuyện một chút đi.”
“Ngủ.” Nàng chỉ ném cho hắn một chữ.
Hắn gặm gặm vành tai nàng, “Cái tên Gia Luật Phi Hùng gì gì đó vì sao lại chỉ đích danh muốn gặp nàng?” Phụ hoàng ra ý chỉ làm bọn họ không thể ly khai kinh thành, hiện tại người kia đối với thê tử hắn có ý đồ bất minh, lòng hắn trở nên cực kì bất an.
Ôn Nhược Thủy bị hắn trêu chọc khó lòng đi vào giấc ngủ, có chút tức giận. Người này phân nửa đêm đều động dục, khiến nàng đương ngủ mơ màng phải giật mình tỉnh giấc, xong lại đem nàng ăn sạch sẽ không còn mảy may.
“Có việc ngày mai nói tiếp.” Đối với Gia Luật Phi Hùng thỉnh cầu, nàng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng rõ ràng hơn chính là giờ này khắc này, nàng không muốn thảo luận chuyện chi hết.
“Đã qua giờ tý, hiện tại là sáng sớm ngày thứ hai rồi.” Cách hừng đông cũng không bao lâu a.
“Còn nháo nữa…ta sẽ đá thật đó…Ô…” Nàng xoay người muốn quát hắn, không ngờ bị hắn bất chợt khóa chặt đôi môi, lời vừa định nói ra bị hắn nuốt hết vào trong bụng.
Cảm thấy dưới thân nàng có chút giãy dụa, Lý Dật Phong hôn càng thêm sâu, dùng đều gối thành thạo mà tách ra hai chân nàng, tại lúc nàng đương thở gấp liền không cần tốn nhiều công sức mà tiến nhập thân thể nàng.
“Nhược Thủy. . . Nhược Thủy. . .”
Nàng tại trong lúc hắn càng tăng nhanh tốc độ kìm lòng không đặng mà rêи ɾỉ, hầu như vô pháp thừa nhận kɧoáı ©ảʍ quá mức như vậy. Giữa lúc chìm ngập trong cõi hoan ái mênh mông, bên tai vẫn rõ ràng văng vẳng tiếng hắn khẽ gọi tên nàng tràn ngập tình ý. . .
Hai người cùng nhau trầm luân, ôm ấp lẫn nhau hưởng thụ dư vị hoan tình lên đến đỉnh điểm.
Hô hấp vừa thuận, nàng liền không chút lưu tình đem hắn đẩy ra một cước đá xuống giường.
“Đông” một thanh âm vang lên, lúc nửa đêm, tại trong phòng tĩnh lặng mà phá lệ rõ ràng.
Lý Dật Phong đỡ thắt lưng từ trên mặt đất đứng lên, sửng sốt một chút. Vì sao hắn lại thấy động tác này quen quen thế nào, hơn nữa lại càng ngày càng quen thuộc nha!
Luôn luôn như vậy bị thê tử nửa đêm đá xuống giường, hắn đã dần dần bắt đầu quen, thật không biết nên khóc hay nên cười đây?
“Tới nhuyễn tháp ngủ đi.” Trong sa trướng truyền ra Ôn Nhược Thủy thanh âm hờ hững.
“Lại ngủ tháp thượng?” Hắn nhịn không được lẩm bẩm.
“Ngươi một người ngủ, hảo hảo thanh tĩnh.” Chẳng phân biệt được thời gian còn không biết tiết chế, người này thực sự khiến kẻ khác căm tức mà.
“Ta cũng đâu có làm gì a. . .” Phu thê ân ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, rõ ràng nàng cũng cùng hắn hưởng thụ không phải sao….
Lý Dật Phong sờ sờ mũi, nhìn nhuyễn tháp liếc mắt một cái, sau đó một lần nữa bò lên trên giường.
Nghe được tiếng động hắn lần thứ hai lục đυ.c leo lên, Ôn Nhược Thủy mặt vẫn hướng trong tường mà khẽ mím môi, chung quy không đuổi hắn xuống phía dưới nữa.
Hắn theo thói quen ôm nàng thật chặt.
“Ngủ.” Nàng cảnh cáo hắn.
“Nàng còn không có trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”
“Cái gì?” Nàng hiện tại thầm muốn hảo hảo mà ngủ thôi.
“Hắn vì sao muốn gặp nàng?” Vấn đề này làm hắn suy nghĩ cả ngày, khiến hắn đêm ngủ cũng bất an.
“Ngươi đi mà hỏi hắn.” Nàng cũng không phải giun đũa trong bụng Gia Luật Phi Hùng nga!
Ấn theo tên kia đường hoàng thuyết pháp rằng hắn chỉ là muốn cùng đối thủ cũ nâng cốc ngôn hoan, Lý Dật Phong đối với lí do thoái thác này cười nhạt. nam nhân kia ánh mắt khıêυ khí©h rõ ràng như thế nói cho hắn biết toàn bộ đều là xảo trá.
“Nương tử, nàng bao lâu mới thay ta sinh một hài tử?” Hắn công tác làm rất cần cù chăm chỉ nha, vì sao cái bụng của nàng thủy chung cũng không thấy động tĩnh?
Ôn Nhược Thủy thực sự phát hỏa, “Việc này là ta có thể làm chủ sao?” Sinh hài tử cũng không phải chuyện một người cơ mà.
Vừa thấy thê tử nổi giận, Lý Dật Phong lập tức cười trấn an, “Ta sai rồi, ta sai rồi, chúng ta ngủ đi ha.”
“Lăn xuống!” Nàng thúc khuỷu đẩy khai tay hắn, khẩu khí bất thiện gầm nhẹ.
Hắn anh dũng bất khuất quấn lấy nàng, “Nương tử ta sai rồi, đừng tức giận.”
“Ngày mai bắt đầu ngủ thư phòng!”
“Chúng ta đổi một cái hình phạt thế nào?” Hắn thương lượng.
“Đổi cái gì?” Nàng thuận miệng hỏi.
“Chỉ cần không cho ta đi ngủ thư phòng.” Đại trượng phu mà, co được thì giãn được!
“Ngày mai ta cho người đem nhuyễn tháp đến gian ngoài.” Nàng vừa nói thế, mí mắt đã muốn sụp xuống.
“Giường lớn như vậy, kỳ thực nằm hai người không chật chút nào a…” Hắn cười khẽ ôm nàng, cẩn thận thay hai người đắp kín lại chăn mỏng.
“Ồn ào. . .” Nàng hướng tới trong lòng hắn cọ cọ, rốt cục chìm vào mộng đẹp….