Con người Hoắc Chân lưu manh khỏi bàn, đôi lúc làm việc có chút không đáng tin, nhưng cũng không phải là người không biết nể mặt người khác, Hoắc Thời Anh biết thật ra ông đã say rồi, nhưng ở dưới mặt bàn, chân vững, tay chắc, mặt không đổi sắc, hô hấp ổn định, dẫn theo già trẻ lớn bé vợ con thê thϊếp ra tiếp chỉ.
Vì mang khẩu dụ của thái hậu tới, nên không cần phải bày hương án hay ăn mặc trang trọng đúng quy tắc, tiểu thái giám đứng ở giữa phòng khách chuyển lời xong, cả nhà lớn bé dập đầu tạ ơn là hết chuyện.
Nội dung của ý chỉ rất đơn giản, chỉ có hai câu: “Sau giờ Tuất ngày mai hậu cung thiết yến, đến lúc đó mời Thập nhất quận chúa của Dụ vương phủ tới tham gia.”
Thập nhất quận chúa của Dụ vương phủ, không phải là Hoắc Thời Anh sao, tiếp chỉ xong mọi người đưa mắt nhìn nhau, duy chỉ có một mình Hoắc Chân là vô cùng bình tĩnh sai Chu Thông lấy ra hai thỏi vàng, còn tìm một cái túi thêu bằng chỉ vàng để cất cho cẩn thận, sau đó dúi cái túi vào tay cậu tiểu thái giám, vỗ vai xưng huynh gọi đệ khen người ta vất vả rồi, khiến cho cậu tiểu thái giám sốc vì được tiếp đón chu đáo quá, về rồi mà vẫn còn cười híp hết cả mắt.
Cậu tiểu thái giám vừa đi ra khỏi phòng khách, thì cả người Hoắc Chân lảo đảo, Chu Thông đứng bên cạnh ông vội vàng vươn tay ra đỡ.
“Ta phải đi ngủ rồi.” Hai mắt Hoắc Chân lờ đờ thốt ra một câu.
Lão thái thái lại một lần nữa bị kinh động gõ gậy chống đầu rồng xuống dưới đất, quát lớn: “Còn không mau hầu hạ nó đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Chu Thông vội vàng vâng lệnh, dìu Hoắc Chân rời khỏi phòng khách, nhưng lại không biết nên đưa ông đến đâu để nghỉ ngơi.
Những người còn lại, đứng trong phòng khách, lão thái thái liếc nhìn Hoắc Thời Anh, ánh mắt rất thiếu thiện cảm, đầy vẻ xoi mói và chán ghét, và có chút gì đó không thể nói rõ ràng được, có lẽ là ẩn chứa một số ký ức nào đó trộn lẫn vào nhau, tóm lại là u ám. Hoắc Thời Anh gục đầu xuống trông đầy yếu đuối, cuối cùng lão thái thái bực bội quay đầu đùng đùng bỏ đi.
Lão thái thái là người hồ đồ lại ương ngạnh, đã không hiền từ thì thôi, thỉnh thoảng lại còn bắt người khác phải dỗ dành mình, là người thích ra vẻ trưởng bối nhưng lúc hành xử lại chẳng người lớn chút nào, ở trong nhà không được lòng mọi người lắm, đối với cảm xúc của bà, mấy người còn lại trong phòng khách chẳng ai thèm để tâm, càng không có ai hùa theo bà.
Cuối cùng chỉ còn vương phi, Hoắc Thời Gia, Cung thị và Hoắc Thời Anh, mọi người ngây ra một lúc, sau đó Cung thị ngập ngừng do dự phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Thời Anh, Thời Anh, ngày mai vào cung, yến tiệc của các nội mệnh phụ tổ chức ở hậu cung, nên không thể mặc quan phục được, phải làm thế nào bây giờ?”.
Một câu nói yếu ớt của Cung thị đã phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng khách, suy cho cùng thứ phụ nữ nghĩ đến đầu tiên vẫn cứ là phục sức trang điểm, Hoắc Thời Anh ngẩng đầu nhìn chị dâu mình rồi toét miệng cười.
Bậc trưởng bối duy nhất còn ở lại đến cuối cùng, mở miệng đưa ra ý kiến: “Các cô nương trong nhà đều xuất giá cả rồi, trong một chốc một lát không tìm được bộ váy thích hợp đâu, may mà Thời Anh không có
cáo phong, Thái Hoàn con quay về tìm mấy bộ váy áo hồi con gái của con, màu sắc không được quá tối, chọn bộ nào tươi sáng rực rỡ một chút sau đó mang cho thợ may sửa lại, còn về phần trang sức.” Vương phi liếc nhìn Hoắc Thời Anh: “Những thứ ấy sợ là Thời Anh cũng không biết, ngày mai con đến chỗ ta chọn vài món đi.”
(Cáo phong là tên hiệu khi vua ban cho bề tôi.)Cung thị vâng lời, lúc ấy vương phi mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thời Anh nói: “Ngày mai đợi phụ thân của con tỉnh rượu rồi, chúng ta sẽ bàn tiếp. Mấy chuyện trang điểm váy áo của cánh đàn bà con gái này không phải chuyện con nên lo lắng bận lòng.”
“Vâng.” Hoắc Thời Anh cũng cung kính cúi người vâng lời bà.
Cuối cùng vương phi quay lại quét ánh mắt nhìn bàn tiệc tanh bành trong phòng khách một lượt, thở dài nói: “Tất cả về đi, mọi người nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai còn có việc phải làm.”
Đêm đó, hai cảnh ồn ào nho nhỏ trong vương phủ cuối cũng hạ màn trong im lặng, Hoắc Thời Anh quay trở về chái viện, Nguyệt nương đón nàng với ánh mắt háo hức mong chờ, khiến nàng phải giả vờ coi như không nhìn thấy gì, gọi nha hoàn vào hầu hạ mình rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ, cuối cùng đưa mắt nhìn theo bóng lưng thất vọng của Nguyệt nương đi ra, nàng cũng chỉ có thể thầm thở dài.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tin Hoắc Chân đêm qua uống rượu say không biết trời trăng gì nhưng vẫn sống chết đòi ngủ ở chỗ của vương phi truyền đi khắp toàn bộ vương phủ, sáng sớm Hoắc Thời Anh vừa tỉnh giấc đã nhìn thấy hai vành mắt đen sì của Nguyệt nương, nhưng trên mặt bà vẫn thản nhiên như không, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng sợ nhất là Nguyệt nương không nhận thức rõ được thân phận của bản thân. Con người ấy mà, trong quãng thời gian sống trên đời, bất kể là đàn ông hay đàn bà, bất kể là cao thấp hay sang hèn, đều phải tìm được vị trí của mình thì mới có thể sống yên ổn được.
Giờ Mão, cả nhà đi thỉnh an lão thái thái, trong Cẩm Hoa đường không còn nhìn thấy bóng áo đỏ rực rỡ nữa, Hoắc Chân và vương phi đến cùng với nhau, lúc thỉnh an vẻ mặt vương phi không được vui vẻ cho lắm, vẫn là cái vẻ lạnh lùng thản nhiên không nhìn ra được cảm xúc lúc xưa, ngược lại thần thái của Hoắc Chân lại rất vui vẻ sảng khoái.
Mọi người thỉnh an xong xuôi, lúc đi ra khỏi môn đình, Hoắc Chân và vương phi kề vai đi đằng trước, một vài tiểu bối giữ khoảng cách đi đằng sau, hai vị trưởng bối đang đi rất trầm ổn đứng đắn, nhưng khi Hoắc Thời Anh lia mắt nhìn thì thấy Hoắc Chân đang lén lút kéo tay vương phi, chỉ thấy ống tay áo của hai người phía trước phủ lên, hai bàn tay âm thầm đánh nhau phía dưới, Hoắc Thời Anh dường như có thể nhìn thấy đầu mày khóe mắt trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Chân mang theo vẻ chớt nhả. Cung thị ở bên cạnh có lẽ cũng nhìn thấy, dung nhan xinh đẹp đỏ bừng, Hoắc Thời Gia thì ngắm nhìn những ngọn cây đằng xa, dáng vẻ rất thản nhiên.
Duy chỉ có một mình Nghi Ca là không biết gì, lặng lẽ nắm chặt tay mẹ mình, bước đi vững vàng trầm ổn.
Ra khỏi sân, Hoắc Thời Gia dẫn theo vợ con và em gái mình hành lễ cáo lui với cha mẹ, sau khi chào hai người họ xong, Hoắc Thời Gia ngồi ghế khiêng, Cung thị, Nghi Ca và Hoắc Thời Anh đi bộ, đi được một quãng rồi vẫn còn nghe thấy tiếng quát khí thế ngút trời của vương phi: “Cái lão già vô sỉ này!” truyền tới từ đằng xa, sau đó lại im bặt.
Hoắc Thời Anh nghe ra được trong tiếng hét đầy phẫn nộ của vương phi ẩn chứa chút hờn dỗi, khóe miệng nàng bất giác để lộ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại suy tư: “Hoắc Chân đang muốn làm gì vậy?”.
Lúc dùng bữa sáng trong phòng của Hoắc Thời Gia, Hoắc Chân sai người đến gọi Hoắc Thời Anh đến thư phòng ở tiền viện, Hoắc Thời Anh rời khỏi tiểu viện của Hoắc Thời Gia vừa đi vừa dặn dò Tiểu Lục: “Ngươi sai người đến Tiêu phủ một chuyến đi, nói rằng hôm nay phụ thân hồi phủ có chuyện cần bàn bạc nên ta không qua đó được.”
“Dạ.” Tiểu Lục vâng lời nàng, Hoắc Thời Anh ngẫm nghĩ một lúc lại nói thêm: “Ông lão ấy có thể sẽ không vui đâu, ngươi sai người nói với ông ấy sáng mai nhất định ta sẽ tới.”
“Cô yên tâm, tiểu nhân biết nên sai người nói với ngài ấy thế nào mà.”
“Ừ.” Hoắc Thời Anh gật gật đầu, lúc ấy Tiểu Lục mới vội vàng chạy đi.
Hoắc Thời Anh ra khỏi sân đến bên ngoài thư phòng, Hoắc Chân đã ngồi sẵn sau thư án từ trước, hôm nay trông Hoắc Chân rất nghiêm túc, Hoắc Thời Anh bước vào phòng tìm một chỗ để ngồi, đợi người hầu dâng trà lên rồi lui hết ra ngoài xong, cả hai không còn câu nệ, khách sáo với nhau nữa, Hoắc Chân vào thẳng vấn đề hỏi Hoắc Thời Anh những chuyện xảy ra kể từ khi quay về từ phủ Dĩnh Xương.
Hoắc Thời Anh cũng không hề quanh co giấu diếm, từ việc dưỡng thương suốt dọc đường, đến việc trước khi vào thành Hoàng thượng đã tìm nàng nói những gì, quay về bái nhập làm môn hạ của Tiêu Các lão ra sao, việc không cứ lớn nhỏ, kể lại tỉ mỉ chi tiết chút một.
Hoắc Chân ngồi vững vàng trên ghế, nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng lúc Hoắc Thời Anh kể xong, ông bưng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, bàn tay đang duỗi ra đặt trên mặt bàn, ngón tay vô thức khẽ ngõ theo nhịp, sau một hồi suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Thời Anh: “Sao con không chọn Bạch Các lão mà lại chọn Tiêu Các lão? Danh tiếng của Bạch Các lão không phải tốt hơn nhiều ư?”.
Hoắc Thời Anh ngẫm một lúc đáp: “Chắc dựa vào cảm giác?”.
“Hả?” Hoắc Chân cảm thấy rất thích thú: “Con giải thích thử xem?”.
Hoắc Thời Anh nói: “Con cảm thấy… trong một quốc gia rộng lớn như thế này, nếu thật sự lụn bại thì cũng sẽ lụn bại từ trong chính nội bộ của ta, mà nền tảng cơ bản và tấm gương của một nước lại nằm ở hoàng tộc, nếu như…” Hoắc Thời Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chân, nói một cách kiên định: “Nếu như có một ngày hoàng tộc rối ren, xảy ra tình cảnh các vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, Tiêu Các lão sẽ đặt sự ổn định của nước nhà và nỗi thống khổ của lê dân bách tính lên đầu, ông ấy sẽ không bao giờ đắn đo suy nghĩ đến lợi ích của bản thân, tuy tính tình ông ấy cổ quái, cố chấp nhưng lại ngay thẳng, còn Bạch Các lão, lại hoàn toàn tương phản, kiểu người như vậy, nếu để ông ta tóm được cơ hội thì quốc gia tất sẽ loạn, con người ông ta tuy nho nhã nhưng bất chính.”
Hoắc Chân bật cười: “Nếu con muốn mượn nhờ người ta để leo cao, thì quan tâm đến chuyện ông ta chính hay tà, ngay thẳng hay lệch thẳng làm gì.”
Hoắc Thời Anh lắc đầu: “Không đâu, nếu con chọn Bạch Các lão, có thể ông ta sẽ vì con mà bôn ba dốc hết sức lực, sau này những tháng ngày con đứng trên triều đình có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cái giá phải trả sau đó, con không gánh nổi.”
Hoắc Chân gật đầu, không nói gì thêm nữa, sau đó ông lại bưng chén trà lên tần ngần nói: “Quân công lần trước đã báo lên bộ Quân rồi, ta đoán, chắc phải đợi dăm bữa nửa tháng nữa bộ Quân và bộ Lễ chỉnh sửa lại bộ luật xong, sẽ có một đợt phong thưởng lớn, ta đã chuẩn bị chức Cấp sự trung, chính tứ phẩm, chuyên lo chuyện sắp xếp cho binh sĩ xuất ngũ hậu chiến, và quản lý vấn đề trợ cấp, sửa tịch ở bộ Quân cho con rồi, tuy không bằng với phẩm cấp của con hiện giờ, nhưng ta nghĩ con cũng không để tâm đến điều này, giờ gia đình chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, không thể quá khoa trương được, việc con có thể có được một vị trí trong triều sẽ chứng tỏ lập trường của Hoàng thượng, đó mới là điều quan trọng.”
Lông mày Hoắc Thời Anh nhướng lên nói: “Con có thể sẽ quay về Lương Châu.”
Hoắc Chân liếc nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nhàn nhã đặt chén trà trong tay xuống: “Trong phủ, người già có, người trẻ có, người không già không trẻ có lại còn cả người bệnh tật đầy mình nữa, hàng năm cứ đông tới là nhị ca con thành ổ bệnh, con vẫn hy vọng nó có thể đi tranh giành với người ta nữa à? Tương lai ta sẽ không còn tiếng nói trên triều đình, con còn định đi đâu?”.
Hoắc Thời Anh cúi đầu không lên tiếng, Hoắc Chân lại ngẩng mặt lên không biết đang nghĩ gì, trong phòng nhất thời chìm trong im lặng, từ vẻ mặt của Hoắc Chân thì có vẻ cũng không coi những lời Hoắc Thời Anh vừa nói là thật, nên Hoắc Thời Anh cũng không hé răng nói gì thêm nữa.
Qua một lúc lâu đột nhiên Hoắc Chân cúi đầu nhìn Hoắc Thời Anh nghiêm túc hỏi: “Con có định thưởng tên cho Tiểu Lục không?”.
“Hở?” Câu hỏi rẽ ngoặt bất ngờ của Hoắc Chân khiến Hoắc Thời Anh không phản ứng kịp, Hoắc Chân nói tiếp: “Ban thưởng cho nó một cái tên chính thức, sau này nó sẽ là người của con, hai ngày nữa con ra ngoại viện chọn một căn, rồi quay về dọn tới đó đi, về sau con ở bên ngoài thường xuyên đi đi về về, dọn ra sẽ tiện hơn, thằng nhóc ấy sắp lớn rồi, cứ ru rú ở trong nội viện cũng không ổn, quay về rồi bảo Hoắc Thời Gia tìm một người quản lý người hầu kẻ hạ trong nhà cho con, để hắn chuyên lo liệu mớ chuyện lặt vặt bên ngoài cho con.”
“Ờ.” Hoắc Thời Anh có chút hơi mông lung, nhưng vẫn tiện miệng đáp lời.
Hoắc Chân lại nói tiếp: “Qua thêm vài hôm nữa tìm ngày lành giới thiệu Nguyệt nương với mọi người, phân cho bà ấy một căn nhà riêng, cứ ở mãi với con không hay đâu.”
Hoắc Thời Anh ngẩn người, sau đó nói: “Như vậy cũng tốt.”
Hoắc Chân nhìn Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn sàn nhà dưới chân, trên mặt không có vẻ gì là vui mừng hay giận hờn, nhưng đường cong sau gáy toát lên vẻ yếu đuối đến lạ lùng, ông biết con bé đang nghĩ gì, cũng biết con bé đang không vui, vốn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên bên ngoài có người tới bẩm báo.
Cánh cửa thư phòng vừa mở, người hầu vào thông báo: “Trưởng công chúa và đại phò mã tới ạ.”
Tuy rằng trưởng công chúa là con dâu của Dụ vương phủ, nhưng dù sao nàng ta cũng là trưởng công chúa, phẩm cấp vẫn sờ sờ ra đó, nên cả vương phủ từ trên xuống dưới lại bắt đầu một trận náo loạn, cửa lớn vương phủ mở tung, tất cả mọi người đều ra nghênh tiếp.