Chương 8

Ta nhẹ giọng cười.

"Triệu Tử Việt."

Cung yến mùa xuân mãi không thấy bóng dáng nữ đế.

Bởi vì ta đang chặn ở cửa cung Vị Ương.

Bên trong là tiếng đập cửa nặng nề của Triệu Tử Việt và hơi thở mơ hồ của thiếu nữ.

"Ngụy Khanh, ta cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi mở cửa, Triệu Tử Việt ta chuyện gì cũng đồng ý với ngươi!"

Ta đứng trong gió lạnh, nghe Triệu Tử Việt mở lời cầu xin không mấy rõ ràng, liền biết thuốc đã có tác dụng.

Hắn chẳng qua chỉ đang giãy giụa lần cuối.

Thế nhưng, Triệu Tử Việt, ngày đó ta bị chính người của mình làm trò, kẹt giữa bầy sói, so với ngươi lúc này còn tuyệt vọng hơn ngàn lần.

Ta nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, lời nói lạnh như băng.

"Đừng cố vùng vẫy nữa, được nữ đế xem trọng là ân huệ lớn với Triệu gia các ngươi đó."

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa bên trong cũng ngừng lại.

Giọng nói trầm khàn của Triệu Tử Việt truyền qua khe cửa.

“Ngụy Khanh, đây là hình phạt của ta sao?”

Mới chỉ là khởi đầu thôi.

Không lâu sau, tiếng nam lẫn nữ lần lượt truyền ra bên ngoài.

Cung Vị Ương lớn như vậy, chỉ có mình ta đứng canh ngoài cửa, lẩm bẩm một mình.

"Nhân tài mà Triệu gia kỳ vọng lớn nhất coi như đã thất bại rồi."

Khi cha của Triệu Tử Việt là Triệu Nghiêm hoảng hốt chạy tới, âm thanh trong tẩm điện vừa dừng lại.

Ta vỗ nhẹ tuyết trên người, nhếch môi chúc mừng hắn.

Kể từ đó, Triệu gia bọn họ tuy bớt đi một đại học sĩ nội các, nhưng lại có thêm một hoàng phu.

Hắn chỉ thẳng tay vào ta, nhìn ta chằm chằm, mắng ta bất trung bất hiếu, thô lỗ cuồng vọng, sẽ sống không yên ổn!

Hắn nói hôm nay ta làm nhục nhà họ Triệu của hắn, ngày mai nhất định hắn sẽ đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!

Ta nghe vậy cười lớn: “Vậy còn phải xem năng lực của Triệu gia các ngươi.”

"Năm đó các ngươi phái vô số người tới biên cảnh muốn lấy mạng ta, nhưng không phải đều thất bại sao?"

Mười lăm tháng giêng, Triệu Tử Việt chính thức được sắc phong làm hoàng phu.

Ban đêm, trong cung truyền ra tin tức.

Triệu Tử Việt bị gia tộc bức bách, lấy được lòng nữ đế, nhận ngàn vạn ân sủng, hai người hàng đêm đều quấn quýt lấy nhau.

Ta cười lạnh tiêu hủy phong thư, chờ đợi động thái tiếp theo của nhà họ Triệu.

Chưa tới một tháng sau, Triệu Tử Việt đã thuyết phục Nữ đế khôi phục vị trí đại học sĩ nội các cho hắn mà không thông qua ý kiến của ta.

Nghe vậy, ta ngước mắt nhìn thiếu nữ ngồi trên ghế rồng, ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng từ chối.

"Không được, hậu cung không được phép can dự vào triều chính. Đây là quy củ tổ tiên truyền lại."

Nữ đế cắn môi, có chút sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay phản bác.

"Nhϊếp chính vương sai rồi, tổ tiên còn nói nữ nhân không được làm quan trong triều. Tại sao ngươi đứng đó còn Trẫm lại ngồi đây?"

Ta nhất thời bị câu nói của nàng làm cho cứng họng, bên tai đều là lời phụ họa của đám phe phái Triệu gia.

Ta kìm nén cơn giận trong lòng, đột nhiên mỉm cười, đồng ý đề nghị của Nữ đế trong sự kinh ngạc của tất cả.

Chẳng qua lúc tan triều, ta lại cười nhạo Triệu Nghiêm: “Xem ra Triệu gia các ngươi đều là cầm thú, nhất quyết tóm chặt lấy một Triệu Tử Việt không thả.”

“Có điều,” ta hạ giọng, nhìn vào đôi mắt giận dữ của Triệu Nghiêm, “Ta cũng muốn nhìn thử xem, hắn bán sắc trở lại nội các, ai còn xem trọng hắn đây.”

Một lời thành sấm.

Triệu Tử Việt bất chấp thân phận hoàng phu mà trở lại triều đình.