Chương 17

Lần ấy gặp được nàng, cả người nàng đều là vết thương, bị sói quây vào một góc.

Ánh mắt dữ dội không chịu thua khi ấy khiến cho ta cả đời không thể quên được.

Ta cứu nàng khỏi nguy hiểm, lại bị nàng đưa về doanh trại.

Nàng để ta đi theo nàng, cũng ban cho ta cái tên A Trừng.

Ý của nàng là hy vọng ta có thể an tĩnh một chút, chớ có nhảy nhót tán loạn.

Nàng dạy ta biết đọc biết viết.

Nàng không để ta luyện võ, nói rằng muốn bồi dưỡng ta thành tiểu thư khuê các giống con cháu thế gia.

Đi nhẹ nói khẽ cười duyên, cử chỉ nhã nhặn, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Ta bất mãn lắm mới chạy đi tìm nàng để tranh luận.

Nàng lại nói: "Đó là dáng vẻ mà một cô gái nên có, không phải giống như ta nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ."

Nghe nàng cứ thế chê bai bản thân ta giận lắm!

Nhưng ta không muốn khiến nàng thất vọng, bởi nàng là người ta sùng bái nhất.

Là người đối tốt với ta nhất, cho ta có nhà để về.

Ta bỏ hết mấy thói hư tật xấu, chăm chỉ học tập, cố gắng rèn luyện bản thân.

Nàng nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, lúc vui vẻ đuôi mắt khẽ nhếch lên.

Mỗi lần nàng bị thương là ta lại phàn nàn không dứt, sao nàng ấy không biết tự chăm sóc bản thân mình như vậy chứ!

Sau đó lại gắng sức tìm đọc hết mấy cuốn sách y, muốn làm đại phu chữa cho nàng.

Đến lần đó, khi nàng dẫn quân phá vòng vây nhưng gặp quân phản kích ngược trở lại.

Dù thập tử nhất sinh mới thoát ra được, thế nhưng quân đội cũng thương vong thê thảm.

Tay phải của nàng từ đó không dùng được nữa.

Ta nhìn mau tươi chảy đầy đất, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt cùng hai mắt nhắm chặt lại.

Cả người như đông cứng tại chỗ, không thể cử động chút nào.

Ta không kiềm chế được khóc nấc, tựa như vết thương kia là đâm vào lòng ta vậy.

Nàng lên cơn sốt không ngừng, miệng nói toàn lời mê sảng.

Ta một mực ở bên cạnh chăm sóc nàng, hai ngày sau nàng mới tỉnh dậy, chuyện đầu tiên nàng làm lại là quỳ gối xuống đất.

Nàng quỳ xuống trước vô vàn hài cot tướng sĩ đã ngã xuống, đầu nặng nề đập xuống đất, giọng nói chứa đầy đau đớn cùng tuyệt vọng.

"Thật xin lỗi, Ngụy Khanh ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi."

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng khóc. Dù bị bầy sói hoang bao vây, những mũi tên sắc nhọn xuyên qua da thịt hay gân tay bị cắt đứt nàng cũng chưa từng khóc.

Hóa ra nàng chỉ khóc cho tướng sĩ của mình.

Nàng quả thực xứng đáng với bốn chữ ‘trung thành nhân nghĩa’.

Nàng nói được làm được, báo thù cho những linh hồn đã khuất.

Ta tưởng mình có thể cứ thế mà đi theo nàng cả đời.

Nhưng năm ta mười ba tuổi, kinh thành truyền tin tới, ta không biết bên trong thư viết gì.

Chỉ là nàng thức suốt một đêm, sáng ngày hôm sau nói với ta, ta là con gái của hoàng đế lưu lạc bên ngoài.

Giờ nàng phải đưa ta đến Giang Nam, sau đó sẽ nhờ người khác mang ta về cung.

Ta không muốn tin chút nào, cũng không muốn đi đâu cả.

Nhưng nàng nắm lấy tay ta, từng câu từng chữ hỏi ta:

"A Trừng, hàng năm đến mùa đông chúng ta ăn không đủ no mặc không đỉ ấm, tướng sĩ trên chiến trường liều mạng đánh trận nhưng bổng lộc chẳng đáng là bao, ngươi có thấy đau lòng không?"

Ta gật đầu.

“Vậy ngươi có thể vì bọn họ, vì ta mà giúp một tay có được không?”

"Để Ngụy Khanh ta tin tưởng vốn chẳng được mấy người, nhưng ta tin A Trừng, hôm nay chỉ có đưa ngươi về cung, chúng ta mới có thể mưu đồ một tương lai tốt đẹp hơn được."

Nhìn thấy sự tin tưởng trong ánh mắt nàng, ta coi như bị đánh bại.

Nàng nói với ta, không được để bất kỳ ai biết rằng hai chúng ta có quen nhau, dặn ta nhất định phải nhún nhường.

Phải hành động như thể cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, không có tính uy hϊếp với bất kỳ ai.

Lặng lẽ kết giao với người trong cung.

Sau đó chờ nàng trở về.

Ta đợi suốt hai năm ròng rã, cuối cùng nàng đã trở lại.