Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta rốt cuộc vì lời hắn nói mà mở mắt ra, muốn nhìn thấu trái tim hắn.

Khi xe ngựa dừng lại trước cửa cung, ta đáp lại hắn hai chữ: “Được.”

Ngụy Ý rất vui mừng.

Niềm vui này kéo dài cho đến khi yến tiệc trong cung bắt đầu, Triệu Tử Việt đến tìm ta.

Giờ này hắn thần sắc kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống ta trên chiếc xe lăn, chỉ để lại một câu.

"Ngụy Khanh, ngươi là của ta!"

Ta không thể nhớ chính xác lý do trận khẩu chiến giữa cung yến.

Có vẻ như nữ đế muốn mở rộng hậu cung, nhưng cha con Triệu thị không đồng ý.

Nữ đế vô cùng tức giận, gọi cấm vệ quân vào hộ tống, nhưng không kẻ nào tuân lệnh.

Đến đây, cha con triệu thị rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt ghê tởm, sai người bao vây đại điện.

Buộc Nữ đế phải thoái vị.

Tất cả quan viên ngơ ngác nhìn tình thế thay đổi nhanh chóng, không ai dám nói một lời.

Ta là người duy nhất đột nhiên cười lớn.

"Chỉ bằng hai người các ngươi mà đòi xưng đế? Các ngươi xứng sao?"

Triệu Nghiêm cau mày nhìn ta, sau đó cười khẩy.

"Ngụy Khanh, ngươi hiện tại chỉ là kẻ vô dụng, nói cho ta biết bí mật của quân lệnh, ta có thể để ngươi cùng tiểu tình lang của ngươi cao chạy xa bay, trở thành một đôi tình nhân giàu có."

Haha, lời Ngụy Ý nói cũng y hệt như vậy!

Ta liếc nhìn Triệu Tử Việt, giễu cợt hỏi: "Không phải ngươi nói ta là của ngươi sao? Lời này cha ngươi không biết?"

Triệu Nghiêm nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại hận sắt không thành thép.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi của ta, hắn lập tức trở nên giận dữ, giật lấy cung tên từ thị vệ bên cạnh bắn về phía ta.

Tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Nhưng không bao gồm ta.

Ta kéo Ngụy Ý bên cạnh đến chắn trước mặt mình.

Âm thanh của mũi tên sắc nhọn xuyên qua da thịt, tiếng rêи ɾỉ đau đớn nghẹn ngào của thiếu niên và những tiếng nức nở khó tin “Tướng quân” cùng vang lên bên tai.

Nhưng ta không chút thương tiếc ném hắn sang một bên, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đừng để hắn chết, còn có chỗ hữu dụng.”

Triệu Nghiêm nhìn ta với ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi, nhưng hắn nhớ tới một vạn tinh binh trong tay mình, lại lập tức thẳng lưng, lấy quân lệnh ra hét lớn: "Hôm nay ai có thể giec được Ngụy Khanh, ta sẽ phong hắn làm Hộ quốc đại tướng quân!"

Hắn hô to lần này đến lần khác, nhưng trong đại điện không có ai tiếp lời.

Hắn hoảng hốt lại kiêng kị nhìn về phía ta, lời nói không còn mạch lạc: "Ngụy Khanh, là ngươi giờ trò có phải không, đồ tiện nhan, đúng là ngươi giở trò!"

Ta ngây thơ mở to mắt: “ta cho tới bây giờ chưa từng nói quân lệnh dễ dùng, ta làm tướng quân mười năm, đội ngũ chỉ nhận người không nhận lệnh.”

"chỉ cần ta còn sống, không có kẻ nào khác có thể điều khiển bọn họ.

"Trước đây chẳng qua là dỗ dành các ngươi, diễn một tràng kịch mà thôi."

Sắc mặt ta trở nên lạnh lùng, vươn tay hạ lệnh: “Cha con Triệu gia phạm thượng làm loạn, ý đồ mưu phản, giam cả gia tộc vào đại lao, chờ ngày xử trảm!"

Ta vừa dứt lời, Triệu Tử Việt một mực trầm mặc đứng bên cạnh đột nhiên rút dao nhắm vào nữ đế.

Ta bay người về trước đá con dao khỏi tay hắn, đứng chắn trước mặt nữ đế trước hắn một bước.

Giống như năm đó hắn đứng trước mặt Cơ Nam Sầm.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm ta, lẩm bẩm nói: "Tại sao ngươi lại muốn bảo vệ nàng? Ngươi không muốn xưng đế sao?"

Ta liếc nhìn nữ đế phía sau, nhàn nhạt trả lời: “Ta tìm được nàng ở biên cảnh, ba năm trước cũng chính ta sắp xếp đưa nàng về cung."

Từ thời khắc ta hồi kinh, hết thảy đều là cục diện do chúng ta liên thủ dựng nên.

Khi Triệu Nghiêm bị dẫn đi, hắn vẫn vùng vẫy chửi bới trong tuyệt vọng.

Nhưng Triệu Tử Việt lại im lặng, chỉ nhìn ta thật sâu rồi rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »