Chương 1

Năm ta mười sáu tuổi, ta từ hôn với hắn.

Chỉ vì mẹ của hắn đã đưa cho ta năm vạn lượng vàng.

Sau này ta phải ra chiến trường, ta nghe hắn thầm thì trước Phật tổ.

Ta hi vọng nàng chết trên chiến trường, vĩnh viễn đừng quay trở về nữa.



Thế nhưng ta vẫn trở về, sau đó bảy năm.

Trở thành một nữ chiến thần, công cao chấn chủ, khiến cả triều đình run sợ.

Vốn tưởng sau khi hồi kinh ta có thể thảnh thơi tự tại, thế nhưng ai ngờ tiệc mừng men say còn chưa tỉnh đã bị truyền chỉ triệu vào cung.

Cơ Nam Sầm chân thành tha thiết nắm lấy tay ta: "Dì nhỏ, dì phải giúp Trẫm!"

Ta và Thái hậu là bà con xa đến không thể xa hơn, nếu miễn cưỡng gọi một chữ dì nhỏ này cũng coi như nghe lọt.

Nhưng với thân phận bề tôi, ta vẫn cung kính đáp lời.

"Hoàng thượng chớ làm khó thần, thần không đảm đương nổi."

Hắn hơi lúng túng mà buông tay, sau đó kìm nén để không thể hiện vẻ mặt không vui trước mặt ta, cố gắng mở miệng theo cách thân thiện nhất có thể.

"Dì nhỏ, Trẫm muốn bổ nhiệm ngươi làm chủ thẩm điều tra vụ án tham ô quân lương ở Hộ bộ, ý ngươi thế nào?"

Ta ngước mắt nhìn sang, trong lòng nhất thời hiểu rõ ý hắn.

Hộ bộ Thượng thư Phùng Hi, là con trai trưởng của Phùng gia, một trong tứ đại gia tộc ở Kinh thành. Lần này, nếu ta thực sự điều tra ra chứng cứ tham ô của hắn, không chỉ trở thành kẻ thù của Phùng gia mà còn đối chọi với tứ đại gia tộc đầy dây mơ rễ má này.

Ý Cơ Nam Sầm là muốn ta trở mặt cùng quan văn, để tránh văn võ trong triều cấu kết với nhau.

Nhìn những ngón tay hắn căng thẳng chà xát, ta không khỏi cười nhạt một tiếng.

Cố ý đắn đo một hồi lâu mới gật đầu đồng ý.

Làm hắn mất mặt cũng không phải chuyện gì tốt.

Ta tham gia quá trình điều tra của Hộ bộ. Có kẻ cản trở, có người vô lễ, những tên nói gần nói xa cũng không thiếu.

Đó là vì bọn họ không hiểu ta.

Con người ta rất quyết đoán, vài lần ra tay có thể khiến bọn họ đàng hoàng trở lại.

Thế nhưng đến lúc thực sự lật giở hồ sơ của Hộ bộ ra xem xét mới thấy, bên trong ghi chép vật tư cấp phát cho biên quan, quân lương lên đến hai mươi vạn lượng bạc.

Điều này khiến ta nhớ lại những cơn rét buốt xuyên thấu qua từng lớp áo giáp đã cũ sờn, cùng chút nước cháo loãng chẳng thấy nổi hạt gạo.

Ôi, Phùng Hi này xứng đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, chết không đáng tiếc. Nhưng những gì ta muốn không chỉ có thế.

Ta tiếp tục điều tra sâu hơn nữa, dần dần nắm được toàn bộ chứng cứ những năm này Phùng gia ức hϊếp trăm họ, mua quan bán tước, tham ô phạm pháp. Soạn sẵn thành một bản tấu chương, dự định nay mai sẽ không thông qua nội các nữa mà công khai thẳng trên triều.

Sắp xếp xong mọi thứ thì trời đã tối mịt, thị vệ bên ngoài nói có người đến thăm.

Ta hơi chút tò mò, từ sau khi ta tiếp nhận án tử này từ Hộ bộ, quan viên trong triều đều kiêng kị tứ đại gia tộc nên dù có kính trọng cũng không dám gần gũi qua lại với ta.

Vậy hôm nay là ai đến?

Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ rằng người tới là Triệu Tử Việt.

Triệu Tử Việt bị ta vứt bỏ vì năm vạn lượng vàng, hận sao ta không chết trên chiến trường.