Chương 9

"Thoạt nhìn hình như rất nghiêm trọng."

"Không chết được."

"Không bằng...".

" Không cần nghĩ nữa! Nếu nàng muốn hắn tốt, sau này cách xa hắn một chút."

Ý hắn là sao chứ?

Lâm Nhược Thủy bị Thạch Nghị lôi kéo đi dạo chợ trước, trên con đường nhỏ hẹp, hai bên bày đầy quầy hàng nhỏ, chủ quán nhiệt tình hô lớn, mặc dù đã đến ban đêm, đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, người qua lại từng người cười cười nói chuyện.

Lâm Nhược Thủy không thích nơi náo nhiệt, nhiều người chen chúc, thật không thoải mái, nhưng lúc này đây nàng không bị chen chúc chút nào, ngược lại được bảo vệ rất cẩn thận, Thạch Nghị bảo vệ nàng trước l*иg ngực, trước l*иg ngực rộng vừa vặn dung nạp một mình nàng, giờ phút này hai người bọn họ đang đứng trước một quầy hàng nhỏ, người bên ngoài vừa nhìn, đều cho rằng hai người bọn họ là một đôi phu thê mới cưới.

"Thử xem cái này đi." Thạch Nghị vụng về muốn cài một cây trâm trân châu khảm phỉ thúy màu xanh biếc vào trong tóc của nàng.

"Không, ta không thích." Nàng tránh trái trốn phải, chính là không muốn để cho hắn đắc thủ.

"Đừng nhúc nhích." Hắn giữ đầu vai nàng một cách thô lỗ.

Chủ quầy nhỏ ở một bên nở nụ cười: "Tiểu nương tử, không cần thẹn thùng, để cho phu quân của cô đeo cho cô đi!"

"Không, chúng tôi không... A, đau...” Trâm vô tình đâm trúng da của nàng, Lâm Nhược Thủy oán giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Xin lỗi, xin lỗi." Hắn cười nói, nhìn hiệu quả của cây trâm ngọc cắm trên đầu nàng, hắn gật gật đầu: "Không tệ, lấy cái này!"

"Không, ta...".

"Bao nhiêu?".

"Một trăm lượng." Chủ sạp hàng ra giá ngất trời.

Lâm Nhược Thủy nhíu mày, phỉ thúy này tuy rằng màu sắc không tệ, nhưng không có nét tự nhiên của ngọc trong thiên nhiên, vừa nhìn liền biết là nửa thật nửa giả, nào đắt như vậy chứ! Lâm Nhược Thủy đang muốn nói, ai ngờ người nào đó nhanh tay trả tiền, kéo nàng đi đến một quầy hàng khác: "A, huynh làm gì vậy? Cây trâm này nào cần nhiều bạc như vậy, ta không cần, trở về trả lại cho hắn đi!"

Lâm Nhược Thủy đang muốn làm khó dễ, hắn lại ngừng lại, nhìn chằm chằm nàng: "Ta thấy ngọc này chẳng ra dạng gì cả."

"Cho nên mau trả lại đi!" Muốn lấy lại toàn bộ là không thể, xem ra có thể hoàn lại được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

"Ừm...", hắn trầm ngâm trong chốc lát, khi Lâm Nhược Thủy cho rằng hắn sẽ đồng ý, hắn lại nói: "Màu sắc của ngọc này có kém một chút, chờ ngày khác ta lại chọn cho nàng một cây trâm ngọc chế tác thượng thừa."

"Ngày nào chứ?" Nàng và hắn còn có nhiều ngày nữa sao?

"Ừm, không bằng làm một đôi khuyên tai?"

"Không cần, huynh vừa mới nói...".

"Trâm, khuyên tai không thể thiếu, còn có nhiều vòng tay, ngọc tốt có thể bảo vệ bình an."

"Không...".

"Nhưng chỉ nói tới ngọc, hình như lại có chút đơn điệu, đá mã não cũng không tệ, màu sắc tương đối xuất chúng." Thạch Nghị nhìn bộ dáng của nàng, trong đầu miêu tả diện mạo sau khi nàng ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

Hắn căn bản không nghe thấy nàng nói cái gì, bộ dáng này của hắn thật giống như phu quân vì một nữ tử yêu quý mà chọn đồ trang sức, nhưng nàng và hắn có thể sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

"Thạch Nghị!" Nàng thoáng cất giọng.

"Ân?" Hắn hoàn hồn được một nửa, vẫn đang suy nghĩ.

"Ta không cần, thật sự không cần." Nàng thật sự nói rõ ràng: "Huynh không cần đối tốt với ta như vậy, coi như là báo ân thì cũng không nên."

Báo ân? Hóa ra nàng đem sủng ái của hắn thành báo ân? Hừ, nữ nhân này, thật sự đầu óc không được minh mẫn lắm, hắn làm rõ ràng như vậy, lại không nhìn thấu.

"Nàng quản ta!" Thạch Nghị liền như vậy mà ném một câu: "Ta tình nguyện không được sao?"

Thông minh như Lâm Nhược Thủy, tất nhiên là nhìn ra hắn không vui, nàng không hiểu mình chọc hắn không vui ở đâu, dù sao lời nàng vừa nói còn đang hợp tình hợp lý nha: "Huynh tức giận?"

"Không có!". Thạch Nghị tiện tay ném bạc cho người bán hàng rong, mua một chuỗi kẹo hồ lô.

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Nhược Thủy yên tâm cười.

Hồ lô đường phèn ngậm trong miệng thiếu chút nữa bị kẹt ở cổ họng của Thạch Nghị, là con mắt nào của nàng nhìn thấy hắn còn tốt vậy?

Cánh tay nam tính cứng rắn dán sát vào nàng, Lâm Nhược Thủy ngước mắt nhìn một chút: "Thạch Nghị, huynh làm sao vậy?"

"Không có gì, hồ lô đường phèn này chua đến khó ăn."

"Có chua đến vậy sao?" Lâm Nhược Thủy nhìn bộ dáng nhíu mày của hắn, dường như là rất khó ăn.

Thạch Nghị trực tiếp đem hồ lô đường phèn tiến đến bên miệng nàng: "Nàng ăn thử xem."

Cái này quá thân mật rồi! Hai má Lâm Nhược Thủy đỏ bừng, “Không...” Miệng mới há lên., hắn ngang tàng dán hồ lô đường phèn lên miệng nàng, khiến cho nàng không nói nên lời.

Nàng đỏ mặt khẽ cắn xuống, nhai cẩn thận: "Kẹo hồ lô vốn là chua chua ngọt ngọt, cũng không có chua như huynh nói.

"Vậy nàng ăn hết đi." Hắn không cho cự tuyệt nên nhét hồ lô đường phèn vào trong tay nàng.

Một nam một nữ cùng ăn một phần hồ lô đường phèn, đối với nàng mà nói nó quá thân mật, nàng vội vàng lắc đầu: "Không...".

"Cho nên là thật sự chua?" Thạch Nghị tỏ vẻ là quả nhiên hắn không nói sai.

"Không!"

"Vậy tại sao nàng không ăn?"

"Ta..."Mặt nàng đỏ như muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào: "Ta... Ta ăn...."

Thạch Nghị âm thầm cười trộm: "Nào, ăn đi." Ăn hϊếp nàng như vậy, thật sự rất thú vị!

Lâm Nhược Thủy từng ngụm ăn, ánh mắt căn bản không dám nhìn hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn dính vết đường màu đỏ cũng không phát hiện, cho đến khi bàn tay hắn lau qua miệng nàng, nàng mới chậm một nhịp phản ứng lại.

"Ăn như tiểu hài tử vậy, ăn bẩn thỉu." Hắn cố tình nói như vậy.

"Ta nào có!"

"Quên đi, đi thôi, nghe nói phía trước có gánh hát biểu diễn."

"Gánh hát?" Lâm Nhược Thủy lớn như vậy còn chưa thấy a.

"Ừm, hôm nay diễn chính là Thiên tiên phối (1)."

(1) Thiên tiên phối: thần tiên kết đôi

"Thiên tiên phối?""Nàng đã xem bao giờ chưa?"

Lâm Nhược Thủy lắc đầu: "Không có."

"Thật không?"

"Ừm."

"Vậy hôm nay có thể nhìn cho đã mắt, hơn nữa nghe nói hôm nay sẽ có đấu hí kịch."

"Đấu hí?".

"Ừm, đấu hí chính là hai gánh hát mỗi bên diễn kịch của mình, một chỗ dựng hai đài, xem bên nào có thể hấp dẫn càng nhiều người, hôm nay hình như là Thiên tiên phối đấu với Nữ phò mã...".

"Thật mới lạ, ta trước đây cũng chưa từng nghe qua." Lâm Nhược Thủy chờ mong nói.

"Đợi lát nữa tìm một vị trí tốt, cho nàng xem cho thỏa nguyện."

Xem xong gánh hát, Thạch Nghị lại đưa nàng đi ăn một chén mực nóng hổi, bọn họ trở về Phong Thanh Lâu, vừa trở về, Thạch Nghị liền bị Tư Đồ Phong Thanh gọi đi, Lâm Nhược Thủy liền tự mình trở về sương phòng nghỉ ngơi.

"Làm cái gì mà vội vàng như vậy?" Thạch Nghị tùy ý Tư Đồ Phong Thanh lôi kéo mình.

"Sơ Nhất đã tới." Sơ Nhất là tùy tùng bên người Thạch Nghị.

"Ồ? Chậm như vậy."

"Biểu ca ta sợ Sơ Nhất nhìn thấy biểu tẩu, sẽ nhận ra biểu tẩu." Mọi người đều biết, Sơ Nhất nói nhiều đến mức có thể sánh bằng sông Trường Giang.

"Ừm, hắn hiện tại đang ở nơi nào?"

"Ở trong sương phòng của ta."

Hai người cùng đi tới cửa sương phòng của Tư Đồ Phong Thanh, cửa mới mở ra, một đám người vóc dáng nho nhỏ lao ra: "Tư Đồ thiếu gia, tướng quân gia nhà ta đâu? Tướng quân gia...".

"Tướng quân gia nhà ngươi tới rồi." Tư Đồ Phong Thanh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.

Sơ Nhất nước mắt, nước mũi ngẩng đầu nói: "Chủ tử? Chủ tử, ta thật sự nhớ người muốn chết, người đã đi đâu vậy? Nghe Tư Đồ thiếu gia nói người bị trọng thương, thương thế có nặng không? Đã khỏi chưa? Gia...".

Gân xanh trên trán Thạch Nghị hơi nổi lên: "Câm miệng!"

Sơ Nhất đang hát xướng lập tức dừng lại, quy củ trả lời: "Vâng."

"Thập Ngũ đâu?"

"Thập Ngũ đang ở bên ngoài giám sát."

"Vậy còn ngươi thì sao?"

"Tư Đồ thiếu gia nói nô tài không thích hợp với nhiệm vụ này."

Thạch Nghị nở nụ cười, không sai, lấy tính cách nói nhiều như vậy, nhất định là không làm được công việc ám vệ: "Trong phủ tướng quân như thế nào rồi?"

"Hồi thiếu gia, lần trước người hành thích đã bị bắt được, giao cho Hình bộ xử lý, trong phủ tướng quân đang chuẩn bị vì thiếu gia cầu hôn."

Tư Đồ Phong Thanh hứng thú: "Ai? Ai?".

Sơ Nhất mở miệng ra, "Chính là muội muội của Tư Đồ thiếu gia Tư Đồ Nhụy Nhi"

"Cái gì?". Tư Đồ Phong Thanh kinh ngạc nhìn hắn.

"Chính là chân thật đáng tin." Sơ Nhất hít sâu một hơi: "Lão phu nhân nói thiếu gia năm nay đã lớn tuổi như vậy, nếu không cưới vợ sinh con, thực có lỗi với liệt tổ liệt tông Thạch gia, phu nhân nói thiếu gia nếu không cưới, bà sẽ không ăn cơm, đợi đến khi thiếu gia cưới mới thôi...".

"Vậy ngươi nói như thế nào?" Tư Đồ Phong Thanh tò mò xen vào.

"Nếu là Sơ Nhất nói a...".

"Ta không muốn biết ngươi nghĩ như thế nào." Thạch Nghị dừng lại cái miệng không ngừng nói của Sơ Nhất.

"Vâng.."

"Để cho Thập Ngũ bảo hộ Thiếu phu nhân." Thạch Nghị nhớ tới Lâm Nhược Thủy thỉnh thoảng muốn rời đi, trong lòng liền rất bất an.

"Thiếu phu nhân?" Sơ Nhất mò không ra đầu mối nhìn chủ tử nhà mình.

"Chính là Lâm Nhược Thủy cô nương." Thạch Nghị có giải thích cũng giống như không giải thích vậy.

"A? Thì ra thiếu gia có người trong lòng? Vậy phiền toái rồi, người phủ tướng quân đang chuẩn bị hạ sính lễ đấy!" Sơ Nhất nửa vui nửa buồn.

"Nhanh như vậy sao?". Tư Đồ Phong Thanh kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, dù sao Nhụy Nhi cô nương trong lúc thiếu gia không có ở đây hai năm này thường xuyên đến phủ chơi, được Thạch gia từ trên xuống dưới yêu thích, Nhụy Nhi cô nương người đẹp miệng ngọt, tâm tính thiện lương, gặp phải hạ nhân chúng ta cũng mỉm cười." Nói đến Nhụy Nhi cô nương này, Sơ Nhất là giơ ngón tay cái lên.

Tư Đồ Phong Thanh nghe xong, mồ hôi không ngừng, muội muội của mình thế nào, hắn làm sao không biết chứ, bọn họ không phải trong một bụng mẹ sinh ra, tình cảm cũng tốt, chỉ là Tư Đồ Nhụy Nhi tính tình thật thà, nghĩ cái gì thì nói cái đó, ưu điểm duy nhất chính là nghe lời, nhưng muốn một tiểu nha đầu như nàng ta chưởng quản phủ tướng quân sau này, chỉ sợ sẽ khó khăn.

"Sơ Nhất, ngươi trở về nói cho nãi nãi biết, trong vòng một tháng nữa ta sẽ trở về, đến lúc đó sẽ mang theo cháu dâu của bà về cùng."

"Không cần đùa bỡn ta nha, thiếu gia, người ta vừa mới chạy tới...", bị trừng mắt một cái, Sơ Nhất ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Những lời dư thừa khác đều không cần nói." Thạch Nghị phân phó nói.

"Vâng.." Sơ Nhất nhận mệnh gật gật đầu, "Vậy thiếu gia, có thể cho ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại khởi hành không?"

"Ha ha..."Tư Đồ Phong thanh cười to: "Phong Thanh Lâu có rất nhiều sương phòng, để cho Sơ Nhất ở lại nghỉ ngơi một đêm đi."

"Đi đi."

"Cảm ơn thiếu gia." Sơ Nhất đi ra cửa phòng, chuẩn bị đi thông báo cho Thập Ngũ, đi được một nửa, hắn choáng váng một chút, Lâm Nhược Thủy, Lâm Nhược Thủy, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy? Hắn đã nghe qua ở đâu chứ?

"Thập Ngũ!". Sơ Nhất đứng ở một nơi bí ẩn khẽ hô một tiếng.

Một nam tử áo đen xuất hiện: "Sơ Nhất."

"Thập Ngũ, thiếu gia hạ mệnh lệnh, muốn ngươi bảo hộ một cô nương tên là Lâm Nhược Thủy." Sơ Nhất suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nhiệm vụ của Thập Ngũ tương đối thoải mái.

"Ừm." Thập Ngũ trầm mặc ít nói đáp một tiếng.

"Còn ta, thì trở về nói cho lão phu nhân, thiếu gia muốn mang thiếu phu nhân trở về."

"Ừm."

Sơ Nhất nhìn chằm chằm Thập Ngũ trong chốc lát: "Thập Ngũ, ngươi cũng không tò mò ai là Lâm Nhược Thủy sao?" Cho dù Thập Ngũ không quan tâm đến việc nhà của thiếu gia, nhưng dù sao cũng phải quan tâm đối tượng bảo vệ một chút chứ?

Thập Ngũ nhảy nhẹ một cái, nhảy lên cành cây, màu sắc của màn đêm che khuất thân ảnh của hắn, Sơ Nhất cũng quen với lời ít nói của Thập Ngũ, sau đó xoay người rời đi.

"Thiếu phu nhân..." Sơ Nhất ngừng một lát, cái gì? Chờ đã, hắn đã hỏi gì lúc nãy vậy? Hắn muốn hỏi Thập Ngũ, ai là thiếu phu nhân? Không, hắn hỏi là... ai là Lâm Nhược Thủy, thiếu gia đã nói, Lâm Nhược Thủy chính là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân chính là Lâm Nhược Thủy... Chờ một chút: "Thập Ngũ, chẳng lẽ là Lâm Nhược Thủy rất lâu về trước?"

Gió nhẹ nhàng thổi qua khoảng trống của lá cây, tạo ra âm thanh tuyệt vời, Sơ Nhất hiểu ra: "Vậy, vậy thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Lẳng lặng, thật giống như nơi này chỉ có một người là Sơ Nhất, Sơ Nhất xoay người trở về, vừa đi vừa nhớ tới: "Chẳng trách thiếu gia lại muốn ta nói ít lời dư thừa….hức hức….”

"Thập Ngũ, hai chúng ta đổi một cái có được không?" Xung quanh im lặng không một tiếng động.

"Quên đi, quên đi, ta thấy ta nên dứt khoát dùng kim chỉ khâu miệng đi."

Vẫn là không có tiếng động, chỉ có Sơ Nhất tự mình chuốc lấy phiền toái: "Aizzz...".

Lâm Nhược Thủy bên miệng mang theo nụ cười, ngâm mình trong nước nóng, nước nóng mờ nhạt khiến mặt nàng cũng đỏ lên, nàng nhớ tới tối nay hắn dẫn nàng đi chơi, dẫn nàng đi xem kịch.

"Ở trên trời nguyện so với chim cánh, ở trên đất nguyện vì Liên Lý Chi..."Giai điệu duyên dáng từ trong miệng nhỏ của nàng khẽ ngâm nga , thật tốt, nàng cũng muốn cùng người mình yêu hạnh phúc mỹ mãn như vậy.

Lúc nàng cập kê, cũng từng ảo tưởng gả cho một lang quân như ý, vui vẻ sinh hoạt, nhưng kế hoạch tốt đẹp cuối cùng đều tan vỡ, một đoạn thời gian sống ở Thạch gia, nàng chỉ biết nữ nhân lắm lời sẽ lắm chuyện, nàng ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình, vẫn có thể chọc cho những người khác bất mãn, cuộc sống như vậy nàng không muốn sống một lần nữa.

"Nhược Thủy!".

Lâm Nhược Thủy sửng sốt, mới vừa tách ra, hắn lại tới tìm nàng làm cái gì, "Thạch công tử, chờ một chút..."

"Chờ không kịp!". Thạch Nghị đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân sống động, hắn vội vàng đá cước đóng cửa lại, không cho người ngoài rình coi một tí nào.

Nước nóng bốc ra khói trắng, cả người nàng ẩn nấp trong thùng gỗ, nhưng thùng gỗ nho nhỏ không hoàn toàn che được nàng, lộ ra bờ vai trắng nõn, cùng với vết bớt hình mặt trăng lưỡi liềm trong ký ức sâu sắc của hắn.