Ánh mắt không ngừng di chuyển lên trên, hắn nhìn thấy chủ nhân của đôi chân ngọc, hắn nhớ khuôn mặt tương đối mượt mà của tân nương tử hắn, vô cùng bình thường, so với tỷ muội của hắn, thật sự là kém hơn.
"A.....”
Tiếng kinh hô của Lâm Nhược Thủy làm hắn giật mình, hắn bởi vì nhớ tới chuyện kia mà rầu rĩ không vui, nàng dâng tới cửa để cho hắn trách cứ, "Kêu là cái gì!"
"Huynh...".
Lâm Nhược Thủy trắng bệch, lúc hắn dẫn nàng đi ra, thật sự là quá gấp gáp, nàng không kịp mang giày, hắn liền ôm nàng lên mà chạy, mà lúc này, bàn tay ngăm đen, mang theo vết chai của hắn đang đặt ở mắt cá chân trắng như tuyết của nàng, một đen một trắng mãnh liệt đối lập, nàng xấu hổ đỏ mặt: "Thạch công tử...".
"Không cần kêu, nếu dẫn người đến thì phiền toái lắm!" Nể mặt nàng là một tiểu cô nương, hắn từ từ hạ thấp giọng.
"Không, không phải...".
Ánh sáng của bình minh vừa vặn chiếu lên cửa hang động, mang theo ửng đỏ thẹn thùng giống như lần đầu tiên nhìn thấy tình nhân trên mặt nàng, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mà bình thường kia lập tức kiều diễm động lòng người, hắn nhất thời nhìn đến choáng váng.
"Thạch công tử..." Hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?
"Khụ..."Thạch Nghị nhẹ nhàng ho khan, ánh mắt lại một lần nữa trượt đến trên mặt nàng, tỉ mỉ nhìn nàng một hồi lâu, hắn hiểu được vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác, nàng vẫn bình thường như vậy nha!
"Thạch công tử!" Nàng không ngừng chuyển động nâng thân thể ngồi dậy, tay hắn thật sự là quá đáng ghét, vậy mà lại...
"Ừ?" Tay hắn sờ thấy cái gì? Lại trơn như thế, so với bất kỳ loại ngọc nào hắn sờ qua đều trơn trượt hơn, là cái gì đây...
Ánh mắt của hắn dừng ở trên tay mình, cùng với đó là một đôi chân ngọc trắng bệch, trơn bóng ở dưới tay hắn, hắn thiếu chút nữa muốn chém tay mình, làm sao có thể sờ được chân nhỏ của cô nương nhà người ta chứ: "Cô làm sao mà không bó chân?"
Lẽ ra không phải hỏi câu hỏi này, những gì nên nói nên là xin lỗi cô nương, kết quả ...
"Mẫu thân mất sớm, phụ thân không hiểu những thứ này, cho nên..." Vừa nói xong, nàng lại giật giật thân thể, nhưng nàng càng rụt người lại, tay hắn càng bá đạo nắm rất chặt.
“Thì ra là như thế." Hắn gật đầu.
Nàng khóc không ra nước mắt, cảm thấy bọn họ dường như không nói chung một vấn đề, nàng sợ hãi mà lên tiếng: "Thạch công tử?" Hắn ta nên buông tay.
"Ừ?" Tay hắn giống như không phải là của mình nữa, rõ ràng nên thu hồi, nhưng tay hắn sống chết không muốn buông da thịt trơn bóng kia ra.
Lâm Nhược Thủy sắp khóc, chưa từng bị người ta khinh bạc như vậy, nàng xấu hổ muốn chết.
Dường như nghe ra tiếng khóc của nàng, hắn thấy tốt hơn là nên thu tay buông ra, hai mắt vẫn trông mong nhìn chân ngọc của nàng như cũ, cho đến khi nàng đem hai chân của mình rút về dưới làn váy, hắn không nhìn thấy nữa, không nỡ thu hồi ánh mắt.
Chẳng qua chỉ là một đôi chân, nhưng hắn lại nhìn đến thất thần: "Trong các tỷ muội của ta chỉ có đại tỷ và nhị tỷ là bó chân."
Lâm Nhược Thủy hít mũi đỏ bừng, hai mắt nhìn hắn: "Thạch công tử chỉ có các tỷ muội thôi sao?" Chẳng lẽ nàng thật sự không nhận nhầm người, hắn thật sự là người kia?
"Đúng vậy, trong nhà chỉ có một nam đinh là ta." Hắn dừng một chút, "Ta tổng cộng có tám vị tỷ muội."
Quả nhiên là hắn! Chẳng lẽ đây là thiên mệnh, khó thoát tai kiếp! Lâm Nhược Thủy trong lòng cả kinh, không dám tin mà nhìn hắn.
"Sao vậy? Ngạc nhiên đến thế sao? Ha ha." Hắn cười ha hả, "Đại tỷ cùng nhị tỷ ta đều bó chân, hiện giờ đã gả cho người đều là người tốt nổi danh ở kinh thành."
"Cái này..." có liên quan đến việc bó chân sao?
"Đương nhiên, cũng phải ngoan ngoãn, giống như các tỷ muội khác của ta chính là quá không ngoan, nhảy nhót lung tung giống như một con ếch, thật sự là bại hoại gia phong."
Lâm Nhược Thủy yên lặng không nói gì, không hiểu đạo lý của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta chưa từng bó chân, nhưng nghe người ta nói qua, nữ tử bó chân đều sẽ khóc..."
Mỗi người từ tiểu hài tử đến người lớn, xương cốt cũng theo đó từ nhỏ đến lớn, chuyện bó chân này lại là hạn chế con người tự do trưởng thành, nhất quyết đem một đôi chân đang phát triển bó bàn chân nhỏ lại.
Từ xưa "bó chân" chính là chuyện của thiên kim tiểu thư nhà giàu, các nàng không cần làm việc, chỉ cần biết đánh đàn, biết nữ công là đủ rồi, nhưng trong nhà dân chúng bình thường, cho dù là nữ tử cũng phải làm việc, bó chân không chỉ không dễ đi lại, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Thạch Nghị đột nhiên im miệng, bởi vì hắn nhớ tới một chuyện, lúc đại tỷ, nhị tỷ bó chân hắn còn chưa được sinh ra, đợi mấy năm sau khi hắn được sinh ra, tam tỷ và tứ tỷ liền đến tuổi bó chân, hắn tuổi còn nhỏ nên không biết, nghe được tiếng khóc của các tiểu cô nương, liền cảm thấy phiền.
Hắn tuy nhỏ, nhưng là đứa con trai duy nhất, được sủng ái hết mực, hắn một người không kiên nhẫn, Thạch gia từ trưởng bối đến người hầu, cũng không dám làm trái ý hắn, cứ như vậy, tam tỷ, tứ tỷ và các tỷ muội sau này đều nhân họa đắc phúc (3), mới tránh được tục bó chân khổ sở kia.
(1) Nhân họa đắc phúc: trong cái rủi có cái may, trong họa có phúc
Thạch Nghị nhìn nàng một cái, lại cảm thấy đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trong trí nhớ có vài phần tương tự, hắn cười nhạo lắc đầu, đêm đó vui vẻ tham thêm mấy chén, chỉ mơ hồ nhớ rõ diện mạo bình thường của tân nương tử, những chi tiết còn lại đều đã không còn nhớ rõ.
"Thạch công tử?" Lâm Nhược Thủy khó hiểu nhìn hắn lúc thì nhíu mày, lúc thì cười.
Hắn kéo môi: "Trời sắp sáng rồi, ta đi ra ngoài xem một chút, cô không cần lộn xộn, ngoan ngoãn ở chỗ này đi." Thật sự là quái lạ mà, suy nghĩ một chút chuyện cũ.
Lâm Nhược Thủy không kịp nói gì, chỉ thấy hắn nhảy vọt một cái, trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt nàng, hắn hẳn là không phát hiện ra cái gì chứ? Lâm Nhược Thủy vén váy lên nhìn chân mình, trên mặt dồn vào hai vết đỏ, nhiệt độ của hắn vẫn còn lưu lại trên chân nàng, chân trần trụi suốt dọc đường, cũng không bị thương.
Dọc theo đường đi hắn ôm nàng chạy như bay, nàng một chút cũng không bị mệt mỏi, hắn là một người tốt đúng không? Nếu không thì làm sao có thể khi phát hiện có địch nhân còn mang theo gánh nặng này là nàng, chỉ là nếu hắn là một người tốt, năm đó vì sao lại đối xử với nàng như vậy?
Một hồi sau ở cửa hang động, Lâm Nhược Thủy nhìn nó, rồi quay đầu lại.
"Bọn chúng đã rời đi rồi, chúng ta ra khỏi đây đi." Thạch Nghị đi vào cửa động, "Cái này cho cô."
Lâm Nhược Thủy sững sờ nhìn đồ vật trong tay: "Cái này..."
Một đôi giày rơm với cách đan dệt đơn giản xuất hiện trong tay hắn ta, hắn đã làm chúng sao?
"Ta tùy tiện làm thôi, cô mang vào trước đi, để không bị trầy chân." Sau nhiều năm hành quân và chiến đấu, cái đồ vật nào hắn cũng biết làm một chút.
Lâm Nhược Thủy ngây ngốc, liếc mắt nhìn hắn, hoài nghi nói: "Đây là huynh làm?"
Bị nàng nhìn ra một cái, Thạch Nghị có chút xấu hổ, đã lớn đến chừng này nhưng hắn chưa bao giờ đích thân tặng đồ gì đó cho một nữ tử, hắn không nhịn được mà nói to, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình: "Đúng vậy, đúng vậy, cô mang vào nhanh lên, chúng ta phải rời đi!"
Giọng hắn to đến mức khiến tai của nàng đau nhức một lúc, nhưng nàng không nghĩ hắn quá đáng, nàng lại cảm thấy dáng vẻ vụng về của hắn bây giờ khá dễ thương, "Cảm ơn..." nàng thì thầm.
Hắn quay lưng lại rồi ho nhẹ, Lâm Nhược Thủy nhanh chóng ngồi xổm xuống nhanh chóng mang giày vào, kích thước không ngờ lại vừa vặn, nàng nhớ tới cảnh tượng hắn vừa nãy đo chân, Thạch Nghị đo kích thước rất chính xác, chỉ cần lòng bàn tay đặt lên chân nàng, hắn liền biết.
"Đi thôi." Hắn là người đầu tiên bước ra khỏi hang.
Lâm Nhược Thủy đi theo ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, nàng khó chịu mà nheo mắt lại, đột nhiên một bóng người cao lớn chặn lại trước mặt nàng, che khuất ánh nắng chói chang.
"Nhắm mắt lại một lúc rồi sẽ thích ứng thôi."
Nàng nhắm mắt lại khi hắn nói, và khi mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt nàng đã thích nghi với ánh sáng bên ngoài hang động, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng lưng hắn cao như một ngọn núi.
Nam nhân quay đầu nhìn cô, sau đó bước đi, Lâm Nhược Thủy nhanh chóng đi theo, cẩn thận giữ khoảng cách, hắn đi nàng cũng đi theo, hắn dừng nàng cũng dừng, luôn giữ cách xa năm bước, không xa cũng không gần, nói chuyện thì vẫn có thể nghe thấy đối phương nói gì.
"Thạch công tử, chúng ta đi đâu vậy?" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng trôi theo gió thổi vào tai hắn.
Lỗ tai hắn rất thính, "Nhà của cô đã không thể về được nữa, trước mắt ta cũng chưa có tính toán, cô cứ theo ta lên kinh trước đi."
Lâm Nhược Thủy dừng lại, trong đôi mắt to lờ mờ có chút không rõ, có chút sợ hãi, "Kinh, kinh thành?" Nàng hoảng sợ mà nhìn hắn, kinh thành, đó là một nơi phồn thịnh, nhưng đó là nơi mà nàng không muốn quay trở lại nhất.
"Có chuyện gì sao?" Hắn dừng lại và nửa xoay người.
"Không, ta..." nàng khó khăn mà thở hổn hển.
Hắn không có nhìn lầm đấy chứ? Nữ tử này được làm bằng nước sao? Nước mắt to bằng ngọc trai lần lượt rơi xuống từ hốc mắt của nàng, hắn gần như tin rằng mình đang chạm vào những giọt nước mắt như ngọc trai kia.
Bàn tay vươn ra trong không trung cứng đờ rồi thu hồi lại, Thạch Nghị ho khan vài lần, "Đừng khóc, chẳng qua là lên kinh..." Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, toàn bộ nhà tướng quân sẽ sùng bái nàng như một vị Bồ Tát.
"Không... Ta... Không..." Nàng khóc như thể đau khổ đến tột cùng, và cái miệng nhỏ bé được tay che ngăn chặn phát ra âm thanh gào thét.
Nàng nói quá mơ hồ, không có lý do, không một lời, nhưng hắn có thể nghe thấy sự miễn cưỡng của nàng, hắn vẫn muốn biết lý do!
"Tại sao chứ?" Cũng may là đang ở trong núi thẳm rừng sâu, nếu không một tiểu cô nương khóc như thế này, chỉ sợ hắn nếu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội, chẳng qua là khi đó người hắn đầy máu mà nằm đó, nàng sợ muốn chết, nhưng nàng vẫn có dũng khí cứu hắn, bây giờ chỉ là lên kinh, tại sao nàng phải sợ run lẩy bẩy, như thể hắn muốn nàng đi đến chỗ chết vậy.
"Thạch công tử..." Chỉ ba chữ này, nàng đã hét lên rõ ràng.
"Thôi thôi, nếu cô không đi thì sẽ không đi."
Từ khi nào Thạch đại tướng quân lại không chịu nổi nước mắt của một nữ tử như vậy chứ, nhưng nước mắt của nữ nhân họ Lâm thật sự khiến hắn sửng sốt, nếu hắn có thể ngăn nước mắt của nàng lại, thì hắn sẽ thực sự muốn cảm ơn trời đất.
"Có thể, có thể sao?" Trong nước mắt, nàng ngập ngừng hỏi, sợ rằng sự cố ý của mình sẽ gây bất tiện cho hắn.
"Đương nhiên có thể!" Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, và hắn hứa sẽ không đưa nàng đến kinh thành nữa, nàng cũng nên thu hồi nước mắt.
Những vệt nước mắt trên đôi má hồng hào của nàng dần dần dịu đi, "Thật ra thì Thạch công tử không cần bận tâm đến ta, ta chỉ có một mình..." Sau khi cha mất, Lâm Nhược Thủy sống một mình, hắn cũng không cảm thấy không có lý.
"Không, cô là nữ nhân..." Thạch Nghị không biết tại sao mình phải xoay xở nhiều như vậy, nàng muốn tự mình rời đi, hắn cũng bớt được rất nhiều phiền phức, không cần giữ nàng lại.
"Thạch công tử, chúng ta là bèo nước gặp nhau, ta chẳng qua là thuận tay giúp huynh, huynh không cần phải nhớ về phần ân tình này." Lâm Nhược Thủy nhẹ nhàng dùng tay áo lau nước mắt.
"Cô..." Nàng nói như vậy cũng không có gì là sai, sai mới là lạ! Nhưng hắn muốn nghe lời nói của nàng, thật sự rất kỳ quái, "Nhược Thủy, cô đang yêu cầu ta trở thành một người vong ân phụ nghĩa sao?"
Mặc dù những gì hắn làm lúc trước cũng không phải là vô ơn, nhưng cũng giúp đỡ không nhiều, lông mi dài của nàng chớp chớp: “Nhược Thủy không phải là người tham lam, cứu Thạch công tử chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi."
Không tham lam? Nếu nàng cư xử tham lam, bọn họ sẽ không ở lại đây vào lúc này, đại gia hắn có thể đi bất cứ nơi nào mà hắn muốn, nàng có thích đi theo hay không! Điều này phải tôn trọng ý kiến của nàng! Chỉ là nàng càng hiểu chuyện như vậy, hắn lại càng không yên tâm. Hắn thật sự là bị coi thường! bị coi thường mà!
"Thạch công tử?" Lâm Nhược Thủy sợ hãi nhìn vẻ u ám trên mặt hắn, giống như mây đen trước cơn mưa mùa hè.
"Nhược Thủy..."
"Ừ." Nàng trả lời.
"Không bằng ta sẽ thu nàng làm thϊếp thất đi!" Lời vừa thốt ra, khu rừng lại càng yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Nhược Thủy nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt sáng ngời đẫm lệ: "Thạch, Thạch..."
Nhìn kìa, nó làm nàng sợ đến mức không thể nói được, Thạch Nghị thật sự muốn ngẩng đầu lên trời gầm lên ba tiếng, tiểu cô nương này dường như quá dễ sợ hãi, quá dễ dàng nước mắt lưng tròng.
"Bây giờ nàng cũng chỉ ở một mình, lại là một góa phụ, ta đã nói trước đó rằng ta sẽ tìm một người tốt cho nàng, nghĩ tới nghĩ lui, ta nghĩ rằng bản thân ta vẫn là người đáng tin cậy nhất." Thạch Nghị nói đến vế sau, cảm thấy những gì mình nói là hoàn toàn đúng.
"Bằng cách này, ta có thể báo đáp ân tình." Đây cũng là lấy thân báo đáp trong truyền thuyết.
"Không!" Lâm Nhược Thủy run rẩy: "Cái này không ổn, không ổn, vô cùng không ổn chút nào!"
Liên tiếp ba cái không ổn, nàng dù sao phải nói ra một lý do, Thạch Nghị nghiêm túc chờ nàng nói ra một lý do chính đáng.
"Thật ra..." Lâm Nhược Thủy xấu hổ: "Nhược Thủy chỉ yêu phu quân của mình..."
Yêu? Thạch Nghị hừ lạnh một tiếng, hắn không hiểu từ yêu, "Nhược Thủy, nữ tử không có người để dựa dẫm, luôn phải tái giá."
"Thì, thì cho dù phải gả đi, Nhược Thủy cũng không muốn cưới một người đã có vợ, tránh cho gà chó không yên." Hắn muốn mình gả làm thϊếp thất, vậy thì sau nàng hắn sẽ cưới thêm một nữ tử nào khác không?
Không biết vì nguyên nhân gì, Lâm Nhược Thủy nghĩ đến khả năng này, trong lòng giống như thức ăn có ướp giấm, vừa chua vừa khó ngửi.
"Nàng là đang muốn ta bỏ chính thê, cưới nàng sao?" Không nhìn ra nàng lại nhỏ nhen đến vậy, không cho phép phu quân của mình chia sẻ tình yêu với người khác.
"Không, ta không có ý đó, ý ta là, ta hy vọng phu quân của ta cả đời chỉ có mình ta thôi." Nói đến đề tài này, Lâm Nhược Thủy ngượng ngùng, chưa bao giờ với người khác nói qua nguyện vọng của mình, vậy mà lại đi nói với hắn.