Chương 2

Lâm Nhược Thủy mặc dù không thích cũng không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng yêu cầu của hắn cũng không quá đáng: "Công tử và phụ thân ta rất giống nhau, khi phụ thân sinh bệnh, chuyện lau người này đều do ta làm."

Thạch Nghị trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành xấu hổ, lời nói của nàng nói thành khẩn vô cùng, chẳng qua Thạch Nghị không vui vì nàng coi hắn như phụ thân mà hầu hạ, lại nói tới, mấy ngày nay nàng đối với hắn còn thật sự có một chút ý tứ nữ nhi hiếu kính trưởng bối!

Lâm Nhược Thủy không nghĩ nhiều như vậy, nàng trực tiếp bỏ tay vào trong chậu, vắt khô vải bông, chuyển hướng đến Thạch Nghị: "Công tử......" Ý nàng bảo hắn cởϊ qυầи áo ra.

Có người hầu hạ là chuyện tốt! Thạch Nghị cũng là từ nhỏ được người hầu hạ đến lớn, nhưng nàng cũng không phải nô tỳ của mình, hắn cũng không quen để cho một cô nương gia quen biết mới chưa được mấy ngày...

"Không cần!". Thạch Nghị nhịn đau, cắn răng, uy phong nói: "Vừa rồi chỉ là nói giỡn với cô, cô đi ra ngoài đi."

Lâm Nhược Thủy sửng sốt, tốt tính gật gật đầu, nghe lời lui ra ngoài, cửa vừa đóng lại, nàng mới vụиɠ ŧяộʍ thở ra một hơi, nàng quả thật rất sợ hắn, nếu thật sự làm như thế... Thật là xấu hổ đến chế mà! Hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi, làm sao nàng có thể không biết xấu hổ đi lau người cho hắn chứ?

Quả thật là một nữ tử kỳ lạ! Thạch Nghị ở trong lòng âm thầm nghĩ, nữ tử hiểu y thuật đã là hiếm có, nàng đối với hắn cũng nho nhã lễ độ, chỉ là thật muốn nàng làm chuyện gì trái với thế tục, nàng lại nguyện ý!

Nàng, Thạch Nghị ngày càng nhìn không rõ.

Thạch Nghị có tám tỷ muội, có lạc nhã hào phóng, cao quý tao nhã, cũng có yên tĩnh khôn khéo, hiền thục ôn nhu, còn có thẳng thắn chính trực, thích xen vào việc của người khác. Nhưng nàng, không giống bất kỳ một người nào trong đám tỷ muội của hắn, tính tình này, nói là nhu thuận thiện lương, cũng có thể nói là cổ quái.

Ai, quả nhiên nhân sinh cả trăm thái độ, giống như gạo nuôi trăm loại người.

Thạch Nghị ở trong nhà đá được mười ngày, miệng vết thương bắt đầu kết vảy, đại khái là thân thể hắn cường tráng, trọng thương này đến trên người hắn cũng không phải là tổn thương lớn gì.

Trên bàn cơm bằng gỗ đơn sơ, hắn ăn đồ ăn thanh đạm như nước, một đôi mắt bén nhọn nhìn nữ tử cúi đầu không thấy mặt.

"Cô tên là gì?" Họ ở chung một nhà gần nửa tháng, hắn lại chưa biết tên của nàng.

Động tác nhai cơm của Lâm Nhược Thủy dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Lâm Nhược Thủy."

Cái tên này... Thạch Nghị liếc mắt nhìn nàng một cái, làm sao lại cùng….hắn giống như vậy! Hẳn là không phải nàng ấy, trên đời này nhân danh giống nhau như đúc cũng không có gì là kỳ lạ, suy nghĩ nhiều quá suy nghĩ nhiều quá!

Thạch Nghị ở trong lòng ghi nhớ tên nàng, đợi sau khi thương thế tốt, hắn trở về sẽ sai người đền đáp nàng thật tốt, hắn tự báo tên họ: "Ta là Thạch Nghị."

Động tác ăn cơm của Lâm Nhược Thủy ngừng lại, đó là lần đầu tiên từ khi nàng ăn lâu như vậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân, mái tóc dài của hắn xõa tung, ánh mắt sáng quắc có thần, trên người đã thay quần áo cũ do cha nàng để lại, nhưng chân tay của hắn dài, đồ mặc trên người hắn có vẻ quá ngắn, tuy rằng như vậy, nhưng lại không che được sự tôn quý của hắn.

"Thạch Nghị?" Nàng nhẹ nhàng nỉ non, nhíu mày, rơi vào trầm tư.

"Cô đã nghe qua tên của ta?" Nam nhân không ngạc nhiên khi ai đó nghe tên của hắn.

"Hình như có nghe thấy." Cái tên này nào chỉ quen tai, hai hàng lông mày của Lâm Nhược Thủy khẽ nhíu lại, sâu trong đôi mắt mang theo căm hận.

"Cô tất nhiên là đã nghe qua." Nam nhân cao ngạo buông đũa xuống, lông mày nhướng lên: "Ta là đại tướng quân kinh thành Thạch Nghị...".

Chiếc đũa trong tay nữ nhân rơi xuống đất một tiếng, nàng hoảng hốt đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tro xám không thấy một tia huyết sắc, tên giống nhau thì quên đi, nhưng vì sao ngay cả xuất thân gia thế cũng giống nhau, chẳng lẽ hắn thật sự là...

"Ha ha...", nam nhân cười to, "Cô cần gì phải e ngại đến bộ dáng này chứ!"

Lâm Nhược Thủy căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, nàng run tay nhặt đũa từ trên mặt đất lên, hai bên tóc rải rác che khuất vẻ mặt của nàng.

"Cô cứu ta một mạng, chờ thương thế của ta hoàn toàn tốt, sau khi ta hồi kinh sẽ đền đáp hậu hỉnh cho cô." Thạch Nghị một thân hào phóng, ở thời điểm hắn nghèo túng nhất, nữ nhân này nếu đã cứu hắn một mạng, vậy hắn cũng tất phải báo ân.

Lâm Nhược Thủy đặt đũa bẩn lên bàn, vẻ mặt phức tạp: "Ngươi là Đại tướng quân kinh thành Thạch Nghị?" Nàng lặp đi lặp lại nhẹ nhàng.

Nam nhân mày kiếm nhướng lên, nhìn nàng một cái: "Cô không tin?" Quả thật, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng hiện giờ hắn nghèo túng là một đại tướng quân, tay hắn vươn đến bên hông, kéo một cái, ngọc bội thượng hạng nằm ở trong lòng bàn tay hắn: "Cầm lấy!"

Lâm Nhược Thủy vụиɠ ŧяộʍ đánh giá ngọc bội kia một hồi lâu: "Cái này...", nàng không hiểu ý của hắn.

"Khối ngọc bội này để ở chỗ cô, chờ vết thương của ta lành trở lại sẽ cho người đến lấy."

Lâm Nhược Thủy nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia một hồi lâu, nàng mới cất nhẹ giọng nói: "Không, không cần, ta tin huynh chính là vị tướng quân kia." Bàn tay nhỏ bé trống rỗng nắm chặt thật lâu, lại vô lực buông ra, nàng khẽ lắc đầu, nàng đã cứu người không nên cứu!

Thạch Nghị nhướng mày, thờ ơ thu hồi lại ngọc bội trong tay, kỳ thật vết thương trên người hắn đã tốt hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là có thể rời đi: "Nơi này là nơi nào?"

Thanh âm của Lâm Nhược Thủy nhẹ như muỗi: "Lạc Nhạn thôn." Nàng dừng một chút: "Là một thôn xóm nhỏ."

Thạch Nghị tự hỏi trong chốc lát, đem ngọc bội đã thu hồi đặt trở lại trên bàn: "Cô đem miếng ngọc bội này đi cầm cố đi...".

Vừa rồi còn nói muốn tặng cho nàng, lúc này lại muốn đem đi cầm cố? Lâm Nhược Thủy kinh ngạc nhìn hắn, chờ lời sau của hắn.

"Sau khi bán ngọc bội sau đi, hy vọng cô nương thay ta làm một việc."

"Chuyện gì?".

"Ta muốn cô thay ta mang thư đến phủ tướng quân."

"Chuyện này, tiểu nữ sẽ thay tướng quân lo liệu." Một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ là Lâm Nhược Thủy không thích tiếp xúc với người khác, aizz, thôi, tiễn pho tượng Phật này đi, nàng mới có thể an tâm.

"Số tiền còn lại tùy ý cô xử trí đi."

Ngày đó sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhược Thủy dựa theo phân phó của hắn, đem ngọc bội đi cầm, từ trong tiệm cầm lấy ngân lượng đã thế chấp ngọc bội, nhờ người mang thư đến phủ tướng quân, ngân lượng còn dư lại nàng mua một ít dược liệu.

"Chuyện đã làm xong rồi?" Nam nhân đứng trong sân nhỏ của nàng, dường như đã chờ đợi nàng rất lâu.

Bước chân của Lâm Nhược Thủy cũng nhỏ, đi đường nhiều như vậy, giày thêu hoa bị mài đến chân đau nhức, lại một tiếng oán hận cũng không có: “Đã làm ổn thỏa."

Đôi mắt đen của Thạch Nghị không dấu vết nhìn nàng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử nông thôn, trên mặt sạch sẽ cái gì cũng không có, son phấn cũng không, vật liệu quần áo trên người cũng là sần sùi, mà hắn gần đây ở trong nhà nàng, ăn cũng là thức ăn của dân chúng bình thường, có thể thấy được tình cảnh của nàng cũng không tốt.

"Nam nhân trong nhà đâu?" Ở nhiều ngày, hắn chưa từng thấy nàng qua lại với người khác, vừa hỏi xong, hắn nhớ tới bài vị mà nàng mỗi ngày đều phải thờ cúng, người chết phía trên cũng là họ Lâm, hẳn là phụ thân của nàng.

Trong mắt Lâm Nhược Thủy xẹt qua một tia khác thường, cúi đầu nói: "Ta chẳng qua chỉ là một quả phụ mà thôi."

Góa phụ? Còn trẻ như vậy sao? Tuổi tác của Lâm Nhược Thủy không lớn, theo như Thạch Nghị nhìn thấy, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười tám.

"Là vậy sao." Thạch Nghị suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy thì đại sự chung thân của cô liền đổ trên người ta đi."

Cái gì? Lâm Nhược Thủy cả kinh ngước mắt lên: "Huynh nói cái gì?"

"Tục ngữ nói rất hay, nữ tử tìm được lang quân như ý chính là một chuyện tốt, cô cứu ta một mạng, ta liền vì cô tìm một người tốt." Nàng tuy rằng là một quả phụ, gia cảnh bình thường, nhưng có Thạch Nghị hắn vì nàng đánh đèn l*иg, cũng không phải là việc khó.

"Xin..." Lâm Nhược Thủy giờ phút này bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, nàng tiến lên một cái, tay phải gắt gao giữ chặt quần áo nam nhân: "Tuyệt đối không thể!"

Ở khoảng cách gần, Thạch Nghị mới thấy rõ bộ dáng của nàng, nàng sinh ra rất đáng yêu, đôi mắt vừa tròn vừa to, chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu, miệng nhỏ nhắn mê người, trán lộ ra cũng tròn trịa đầy đặn, từ tướng mạo mà nói, có thể nói là một người có phúc.

"Có cái gì không thể chứ?" Hắn cười hỏi, mấy ngày nay ở chung, hắn chỉ biết tóc của nàng đen hơn người thường, người thấp hơn hắn rất nhiều, không nghĩ tới gương mặt nàng thanh tú lấy lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện gần gũi với nàng như vậy, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ở dưới một mái hiên, thế nhưng nàng coi hắn là một con mãnh thú, không dám tiếp cận quá nhiều, hắn cũng không quan tâm, để nàng đi.

Nàng nghe thấy ý cười mơ hồ của hắn, một đôi mắt đẹp khó hiểu từ trên mặt tuấn tú của hắn chuyển đến quần áo của hắn, lúc này mới chú ý tới tay mình lại thất lễ kéo góc áo hắn, nàng sợ tới mức vội vàng buông ra, khoa trương lui vài bước, "Ta, ta...".

"Cái gì?" Hắn dựng thẳng lỗ tai lên nghe, hai mắt không bỏ qua sự lúng túng trên mặt nàng, đôi mắt của nàng như chảy nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc.

"Ta, ta không cần tướng quân làm mai mối vì ta...". Thân phận của hắn thật sự không thích hợp vì nàng làm mai mối a, nàng ước gì hắn mau chóng rời đi, không nên quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nàng.



"Cô đã biết tên của ta, cũng không cần gọi ta là tướng quân." Mấy ngày trước gọi hắn là công tử, hôm nay ngược lại, gọi hắn là tướng quân.

Lâm Nhược Thủy nhíu mày, không gọi là tướng quân, vậy gọi là gì: "Công, công tử...".

"Cô trực tiếp gọi tên ta là được." Thạch Nghị không có ý nghĩ kiêng dè với nữ tử, tùy tiện nói: "Ta cũng không muốn xưng hô công tử, cô nương, cái này cũng quá phiền toái!"

Nàng không cảm thấy phiền toái nha, nàng có tài đức gì mà có thể gọi tên hắn, "Hay cứ làm vậy… cho xong.” Dưới ánh mắt lạnh lùng của nam nhân, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ.

"Nhược Thủy..."Thanh âm nam nhân tựa như nước chảy xuyên qua tầng tầng xanh biếc, nước chảy xiết rất dễ nghe.

Mặt nàng lập tức đỏ lên, không nghĩ tới hắn lại gọi thẳng tên: "Huynh...".

Thạch Nghị không cảm thấy mình hô quá mức thân mật, chỉ cần người khác đối tốt với hắn, hắn liền đối tốt với người đó, thái độ đương nhiên không giống như phòng bị lúc mới quen: "Ta gọi cô như vậy có cái gì không ổn sao?"

Thật không ổn! Lông mày duyên dáng của Lâm Nhược Thủy trong nháy mắt vặn vẹo thành một đoàn: "Công tử huynh...".

"Thạch Nghị." Hắn ta khăng khăng đòi nàng gọi tên của hắn.

Nàng bướng bỉnh với hắn, thái độ của hắn quá mức kiên định, nàng kêu lên vài tiếng trong đau đớn, mơ hồ kêu: "Thạch... Nghị...".

Thạch Nghị hài lòng gật đầu: "Nhược Thủy, cô không cần lo lắng, cô đã là ân nhân cứu mạng của ta, ta nhất định sẽ vì cô mà tìm một người tốt, để cho cô cả đời này không lo nữa!"

Một cỗ khí lạnh thổi đến gần Lâm Nhược Thủy, quần áo của nàng đơn bạc, không chịu nổi cái lạnh đầu đông, nàng rùng mình một cái: "Huynh không cần phí tâm, Nhược Thủy đã là quả phụ, cả đời...", khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ: "Cả đời chỉ yêu tiên phu...".

Thạch Nghị kinh ngạc nhướng mày, nhìn gương mặt đỏ át của nàng, trái tim hắn lại không khỏi dao động, thật sự rất kỳ lạ.

"Thạch công tử, cảm ơn ý tốt của huynh, ta sẽ ghi nhận." Lâm Nhược Thủy vòng qua hắn, đi vào trong phòng.

"Trên tay cô cầm cái gì?" Khi nàng đi ngang qua hắn, nam nhân ngửi thấy mùi dược liệu, mấy ngày nay uống thuốc đến mức muốn nôn mửa.

"A, ta dùng số bạc còn lại mua nhân sâm, tuyết liên các loại." Lâm Nhược Thủy dừng lại trả lời hắn.

Nam nhân vừa nghe: "Cô không cần mua..." Ý định ban đầu của hắn là đem số bạc còn lại cho nàng, xem như đền bù mấy ngày nay ăn đồ của nàng, dùng chi phí của nàng.

"A, chờ một chút." Nữ tử cắt ngang lời hắn, đem một cái bọc vải khác đưa cho hắn, "Đây là quần áo ta mua cho huynh, huynh thử xem." Cho dù muốn hắn đi, cũng phải để cho hắn đi có thể diện một chút, quần áo của tiên phụ mặc trên người hắn quả thực không dễ nhìn, tổn hại uy danh tướng quân của hắn, càng hy vọng hắn vừa đi sẽ quên con người này của nàng, đừng quấy nhiễu sự yên ổn hiện tại của nàng, mau đi nhanh đi!

Nàng ngược lại là một nữ tử chu đáo, Thạch Nghị gật đầu tiếp nhận: "Làm phiền rồi."

Thạch Nghị trong lòng không khỏi nghi hoặc, nàng nói nàng là quả phụ, nhưng vì sao hắn không có nhìn thấy trong nhà nàng có bất kỳ quần áo nam tử trẻ tuổi nào, nàng hẳn là sẽ không keo kiệt không lấy quần áo của trượng phu đã mất của nàng cho hắn mặc đấy chứ? Thạch Nghị cúi đầu nhìn y phục trên người, trong lòng rùng mình: "Một thân quần áo này của ta là của......" Tiên phụ? Tiên phu? Cha nàng chết, người chồng cũng chết sao?

"Là cha ta để lại."

Ý cười trong mắt Thạch Nghị chợt tắt, trong mắt dâng lên nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ: "Tại hạ nợ cô nương rất nhiều."

Lâm Nhược Thủy không biết lời nói của mình đã bị lộ tẩy, nàng cười khẽ lắc đầu. Hắn thật khách khí, gió nhẹ thổi lên, xẹt qua trán nàng, một trận va chạm lạnh lẽo đánh thức nàng, Lâm Nhược Thủy yên lặng xoay người, trở về phòng.

Thạch Nghị nhàn nhạt nhìn chăm chú bóng lưng nàng, vì sao nàng một mình ở chỗ hẻo lánh của thôn? Thật sự là khắc phụ khắc phu, mà bị người xa lánh sao? Vì sao hắn lại cảm thấy nữ tử này cũng không thảm thiết như hắn tưởng tượng, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống bình thản như bây giờ, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối?

Con ngươi hắn lạnh lẽo, mặc kệ nàng như thế nào cũng không liên quan đến hắn, nhưng ngàn vạn lần không nên là người của đồng bọn đuổi gϊếŧ hắn, nếu thật sự là đồng bọn, chỉ sợ mấy ngày gần đây lúc hắn uống thuốc cũng đủ độc chết hắn hơn trăm ngàn lần.