Tướng Quân Hà Vãng

7.22/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Esley Văn Án: Nếu ngươi có thể nắm tay cùng ta đi qua quảng thời gian đó. Nếu ngươi có thể để ta giữa lấy bí mật đó thêm một ngàn năm nữa. Nói ra chân tướng Liệu ngươi còn muốn ở lại bên cạnh  …
Xem Thêm

"Ngươi có biết trong quân trại tất cả binh lính đều yêu thích ngươi, mọi người đều nguyện ý quan tâm đến ngươi..."

"Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta." Thanh âm của nàng đủ thấp cơ hồ chỉ mình nàng có thể nghe thấy được.

"A, Lâm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta, ai, ta không phải không quan tâm ngươi, chính là những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện. Còn có..." Ta lập tức bối rối đứng lên,"Tóm lại, ngươi không cần đối với ta như vậy."

“Ta đối với ngươi thế nào ?” Nàng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta,“Ta đối với ngươi không tốt sao?”

“Không, không phải, ý của ta là ngươi không cần tiếp tục đối tốt với ta.” Ta nói xong câu đó liền vội vã chạy ra khỏi lều trại của nàng.

Không lâu sau đó, chúng ta gặp phải tập kích của quân địch. Đêm đó, quân doanh chìm trong biển lửa, khói bay mù mịt đầy trời. Ta cưỡi một con hắc tuấn mã, lưng đeo “Thiên Tà” bảo kiếm, tay vung trường thương đen tuyền sắc bén, xung phong liều chết hỗn chiến cùng quân địch bên trong doanh trại.

Phía trước là Lâm lão tướng quân, vết thương trên vai y không ngừng chảy máu nhưng vẫn quyết đấu khó phân thắng bại cùng một tướng quân dũng mãnh của quân địch.

“Lâm tướng quân, hãy để cho mạt tướng cùng y so cao thấp.” Ta không giải thích thêm tay đã vung trường thương tạo ra nhiều ánh ngân quang đâm thẳng về phía chân ngựa tướng địch.

“Chậm đã!” Tướng địch hét lớn một tiếng dùng tay trái đề lại đầu thương của ta. Lực đạo của hắn rất lớn, ta dần dần cảm thấy run rẩy, khó giữ nổi trường thương trên tay.

Hắn khinh miệt cười, tay phải giơ lên cương đao, chỉ về phía Lâm lão tướng quân, “Lâm lão nhân, như thế nào? nhận thua đi.”

Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo bạch quang chợt loé lên, đầu của hắn bị “Thiên Tà” kiếm trên tay trái ta chém xuống, thân người như sao băng ngã xuống mặt đất.

“Mau đi đến hậu doanh, Tiểu Triện đang ở đó!” Lâm lão tướng quân đang ra sức gạt đi loạn tên bắn về phía chúng ta, vội la lên.

Ta nhanh chóng đem kiếm tra vào vỏ trên lưng, giục ngựa chạy nhanh về phía sau quân doanh.

Hậu doanh đã biến thành một mảnh hỗn độn, trên mặt đất xuất hiện vô số thi thể. Người đâu? Nữ nhi của tướng quân đâu?

Ta lo lắng đi về phía trước tìm kiếm, sau khi đi được vài bước ta lập tức nhìn thấy nữ thần diễm lệ cao quý trong lòng biết bao binh sĩ trẻ tuổi. Ngựa của nàng hiển nhiên đã bị trọng thương, phía sau còn có năm sáu địch nhân đuổi theo. Ta rất nhanh xông đến phía trước nàng, một người một thương, nhắm đến cổ họng của gã địch nhân gần Tiểu Triện nhất.

“Tiểu Triện cô nương, mau cùng ta đi.”

“Cha ta đâu?”

“Y tốt lắm, đi mau!”, truy binh lại một lần đuổi tới phía sau.

“Ngựa của ta không còn chạy được nữa.” Tiểu Triện kêu lên.

Động tác càng ngày càng chậm, ngựa của Tiểu Triện gục đầu từ từ ngã xuống.

Ta đưa tay ra sức cầm lấy cổ tay Tiểu Triện kéo nàng về phía trước. Nàng nhảy lên ngồi ở trên ngựa, vòng tay ôm lấy eo ta, gương mặt mịn màng và trắng nõn tựa vào áo giáp rắn chắt trước ngực ta.

“Cẩn thận có tên bắn lén!” Là thanh âm của Lý Xa.

Ta quay đầu lại chỉ thấy một mũi tên “Sưu” một tiếng nhắm thẳng về phía ta cùng Tiểu Triện lao tới. Trong lúc đó, Lý Xa ở phía sau đem dây cương thu lại đột nhiên chạy đến hướng mũi tên đang lao tới.

“Ngươi tránh ra!” Ta quát lớn.

Thân thể Lý Xa đột nhiên ngừng lại, lập tức ngã nhào xuống đất, mi tâm* rõ ràng cắm một mũi tên.

*Mi tâm: giữa hai lông mày

Ở phía xa một tướng địch trẻ tuổi lại giơ cung tiễn lên. Ta vận hết khí lực đem trường thương ném về phía hắn, tướng địch kêu thảm một tiếng liền ngã xuống đất.

“Ta vì Lý Xa báo thù.” Ta nhẹ nhàng nói ở bên tai Tiểu Triện.

Trong phút chốc, ta cảm thấy đôi tay mềm mại kia đột nhiên ôm chặt lấy ta.

Chiến mã không ngừng chạy về phía trước đem chúng ta vượt qua những lều trại sụp đổ, xuyên qua chiến trường cuồn cuộn khói lửa.

Tiểu Triện ngồi trong lòng ta phá lệ im lặng, “Ngươi không sao chứ?” Ta cúi đầu nhìn nàng hỏi, không ngờ, nàng cũng đang nhìn ta, ánh mắt sáng lên, “Ta đang suy nghĩ, ngươi nhất định là thần hộ mệnh của ta!”

Ta mỉm cười, nhiều năm nay phải sống trong sự rèn luyện khắc nghiệt và khẩn trương của quân lữ sớm đã làm cho ta không thể cười rạng rỡ, có lẽ đây chỉ là một nụ cười khổ nhưng Tiểu Triện lại tỏ ra thoả mãn khi thấy ta cười.

Đến lúc phải thu dọn chiến trường đã là tảng sáng, nàng đứng ở bên cạnh nhìn ta chỉ huy các binh sĩ đem những người bị thương tập trung lại, mời một số đại phu trong quân doanh trị liệu cho họ, sau đó đem những tướng sĩ tử vong mai tán ở một ngọn núi nhỏ phía sau quân doanh.

“Ta hy vọng Lý Xa bọn họ có thể yên nghỉ.” Tâm tình của ta trở nên thật nặng nề.

“Lý Xa luôn đối sử với ta rất tốt, ngươi biết không?” Tiểu Triện hỏi ta.

Ta gật đầu không nói gì, ta làm sao có thể không biết? Dù là sớm hay tối Tiểu Triện vĩnh viễn là chủ đề trong lời nói của Lý Xa. Qua lời nói của y nàng giống như tiên tử trong nhân gian, hằng nga trên cung trăng, đó là phân tình cảm thánh khiết nhất trong lòng thiếu niên hoài xuân như y.

“Trước buổi chiều ngày hôm qua, ta còn nói với hắn, ta vĩnh viễn chỉ có thể xem hắn là huynh trưởng. Bây giờ nghĩ lại, những lời này của ta đối với hắn thật tàn nhẫn.” Tiểu Triện nhẹ nhàng cắn lấy vành môi, thanh âm của nàng khẽ run.

“Ngươi đừng nghĩ như vậy, Tiểu Triện, có lẽ ngày mai ta cũng sẽ nằm xuống nơi này, hôm nay không biết chuyện ngày mai, ngươi không cần tiếp tục áy náy.” Ta an ủi nàng.

“Ta không muốn nghe ngươi nói những lời không may mắn, ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện gì!” Tiểu Triện cau mày oán trách ta.

“Đao thương không có mắt, ai có thể cam đoan tương lai sẽ không phát sinh chuyện gì?”

“Ta mặc kệ những chuyện đó, dù sao ta cũng chỉ mong ngươi có thể sống tốt, chờ đến khi chiến tranh chấm dứt, ngươi hãy theo ta đến gặp cha để cầu thân, có được không?”

“Ngươi nói cái gì thân?” Lời của Tiểu Triện giống như có người đem một cái chiêng đồng ghé vào tai ta gõ thật mạnh.

“Đương nhiên là ta và ngươi…..!” Tiểu Triện xấu hổ liếc nhìn ta, “Ngươi là tướng quân trẻ tuổi, dũng mãnh nhất dưới trướng của cha ta, cũng là quân tử khiêm tốn, nhân hậu nhất trong lòng ta.”

Tiếng chiêng đồng càng ngày càng lớn làm đầu ta trở thành một mảnh hỗn loạn: tiếng kêu la, khói lửa, gót sắt, đao quang, ảnh kiếm, chém gϊếŧ, tử vong, yên lặng, gió thổi nhẹ, còn có một loại cảm giác mềm mại quen thuộc —chuyện gì đang xảy ra?

Tiểu Triện nhè nhàng nắm lấy tay ta, cẩn thận chạm đến vết thương thô ráp, nàng chăm chú nhìn một hồi rồi cúi xuống hôn. Nụ hôn nóng rực, thánh khiết lan tràn trong lòng bàn tay ta, trái tim luôn tỏ ra cứng rắn của ta đắm chìm trong sự ấm áp, dần bị nàng hoà tan.

“Tiểu Triện, cám ơn ngươi giúp ta kéo dài mộng đẹp.” Ta mơ hồ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.

“Đây không phải là mộng.” Tiểu Triện đáp lại, môi nàng khẻ động di chuyển lên dọc theo cánh tay ta.

“Không thể, không thể.” Ta giật mình bừng tỉnh, giãy ra ra khỏi vòng tay của nàng chạy xuống doanh trại dưới chân núi.

Sáng sớm hôm đó, ta hiểu được một đạo lý: diện mạo của ta có thể để nàng ngắm nhìn cùng tưởng nhớ, một khi chân tướng bại lộ, chắc chắn sẽ làm nàng thất vọng, thậm chí sẽ tổn thương nàng, mà ta lại không thể làm nàng tổn thương, có lẽ ta thật sự không nên đến gần nàng như vậy…

"Có phải hay không bởi vì nữ nhi ngốc kia của ta không biết ăn nói? Tiểu Triện đã nói qua với ta, ngươi còn trẻ tuổi còn nhiều thời gian, cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy."

Ta cúi đầu không nói gì đối diện Lâm lão tướng quân, gương mặt y đã ngăm đen sau bao nhiêu năm trên sa trường gϊếŧ địch.

"Tiểu muội của ta không xứng với ngươi sao? Ngươi...tên tiểu tử này! Tiểu Triện nói nếu không thể gã cho ngươi nhất định cả đời không lấy chồng! Ngươi đừng quên bản thân không hơn người nhưng lại được làm vệ binh của cha ta, ta còn xem ngươi như huynh đệ tốt nhất."

Thêm Bình Luận