Chương 09: Không cách nào gánh hậu quả về sau

Sau khi kết thúc việc đi nhà xí làm người ta xấu hổ, tướng quân đem Hồ Viên Viên lòng đang như tro nguội, mơ hồ ôm trở về giường.

Lúc này, tướng quân ngược lại còn biết kéo áo ngủ Hồ Viên Viên lại, đại khái là sợ nàng lại cảm lạnh đi.

Nhưng lúc này Hồ Viên Viên nhớ ra cái gì, theo phản xạ dừng lại động tác tướng quân, nói ra: "Muốn khăn lau" nói xong nàng cũng ngây ra một lúc.

Trong lòng thầm mắng mình: " Còn lo lắng sau vệ sinh nữa. Mặt đều ném đến Thái Bình Dương rồi" Mà khi tướng quân đưa khăn tới, Hồ Viên Viên còn nhịn không được nói: "Muốn khăn ướt. "

Có phải người một khi mất hết mặt mũi, liền không quan tâm hoặc tướng quân não tàn khiến cho Hồ Viên Viên não tàn theo, tóm lại nàng liền kiên trì thói quen sạch sẽ lúc đầu, cầm khăn ướt tướng quân đưa tới, chật vật ngồi dậy. Đương nhiên, cuối cùng vẫn được tướng quân đỡ đậy.

Khi Hồ Viên Viên vươn tay kéo vạt áo ngủ ngẩng đầu liếc nhìn tướng quân, quả nhiên hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng đang làm gì.

Dù tâm lý gần 40 tuổi, Hồ Viên Viên cũng không nhịn được sắc mặt đỏ bửng, chỉ có thể không được tự nhiên nói: "Nhìn sang bên." Chờ tướng quân quay mặt sang một bên, nàng mới lấy tay run run kéo ra vạt áo ngủ.

Tay run run cầm lấy khăn lau khe nhỏ, tiểu đậu đậu, tiểu hoa nhị đều lau qua một lần. Cỗ thân thể này tay chân không còn chút sức lực nào, như thế động tác đơn giản làm cho nàng thấy khó vô cùng, hơi thở dồn dập. Rất kỳ lạ là đầu khăn sau đó liền biến mất.

Thực ra, Hồ Viên Viên không biết, tướng quân là người luyện võ từ nhỏ, người luyện võ tai thính mắt tinh, có tầm nhìn xa cực rộng, hắn đem bên mặt quay sang một bên hoàn toàn chính là muốn qua mặt nàng, căn bản không cản trở hắn trông thấy tất cả mọi thứ.

Hơn nữa, nếu Hồ Viên Viên có sức lực quan sát xung quanh, nàng sẽ nhìn thấy tướng quân yết hầu nhấp nhô hai lần, ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như chịu không được nàng tay chân chậm chạp, nhịn không được muốn giúp đỡ.

Rốt cuộc, Hồ Viên Viên có thể nằm xuống lần nữa, người đã đi đâu đó Lục Nhi cũng qua trở về, Hồ Viên Viên lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt tròn nhỏ này quan trọng đến như vậy, mừng vui đến phát khóc: "Lục Nhi. . . Lục Nhi. . . Lục Nhi."

Lục Nhi trong tay cầm xách lam đặt lên trên bàn liền đi tới trước giường, chờ nàng nằm xuống cho tốt, rồi vui mừng nói: "Tiểu thư người tốt, tiểu thư người không biết em có bao nhiêu lo lắng. Hôm qua người sốt cao không ngừng. Tướng quân cho người uống thuốc nhưng vẫn không cách nào hạ nhiệt. (trở lại lải nhải nói liên miên mấy chục câu)". Đồng thời lúc Hồ Viên Viên khó chịu trong lòng thì tướng quân cũng vội vàng rời đi.

Sau khi Lục Nhi lải nhải một phen ồn ào, mới nhớ tới xách lam trên bàn, khuyên nhủ: "Tiểu thư, người nhất định phải ăn một chút gì, đại phu nói thân thể người nằm trên giường lâu quá, không ăn, tích tụ trong lòng, mới bị mắc phong hàn." Không nghĩ tới kêu hai câu Lục Nhi dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt tròn nhỏ này thật sự là rất ồn ào. Có điều, không cần nàng nhắc nhở Hồ Viên Viên cũng quyết tâm muốn dưỡng tốt thân thể, nàng nghĩ đến lúc này bởi vì thân thể mềm nhũn mới tạo thành đủ mọi chuyện xấu hổ, cho dù ai cũng không muốn nghĩ đến lần nữa. Khóc.