Cái tên có chút khó tin. Lưu Khắc Huân đột nhiên nhớ ra người hầu thuộc hạ cấp đều gọi tên theo số, chỉ một số người hầu thân cận hoặc có địa vị trong nhà mới được chủ nhân đặt tên. Không chỉ ở Lưu gia, hầu như gia đình quyền quý ở kinh thành đều như thế.
Một cô gái để tên như vậy thật không hay chút nào: Lưu Khắc Huân nghĩ.
Hay ta chọn cho ngươi một cái tên mới được không?
Công tử đặt tên cho nô tì? Sẽ không làm phiền đến công tử chứ?
Lưu Khắc Huân chẳng đáp lời lại, hắn bây giờ đang bận giúp người ta đặt tên rồi.
Trước khi đến Lưu gia ngươi tên là gì?
Nô tì không nhớ.
Trên đầu Lưu Khắc Huân hiện lên dấu chấm hỏi.
Nguyên do là hơn một tháng trước lúc còn ở biên giới Đại An trong một lần hành quân Lưu Khắc Huân đã cứu vài người ở ngôi làng gần đó, do có trận lũ nên bị cuốn đi. Nữ tỳ cũng nằm trong số người được Lưu Khắc Huân cứu, nhưng lúc đó cô bị mất trí nhớ mà người trong làng không có ai quen biết với cô. Lưu Khắc Huân tốt bụng sắp xếp cho cô ấy một công việc ở Lưu gia và lí do cô ấy luôn che mặt là vì khi bị trận lũ cuốn đi mặt cô ấy bị những phiến đá sắt nhọn ở thượng lưu hủy đi dung mạo, cả khuôn mặt đều mang đầy sẹo.
Nếu nữ thì đó không nhắc lại Lưu Khắc Huân chắc cũng đã quên mất việc này.
Nếu vậy thì...Tư Uyển...ngươi cảm thấy cái tên này thế nào?
Dạ...nô tì...
Câu nói đứt quãng, Tư Uyển cúi đầu hành lễ như một lời cảm ơn với Lưu Khắc Huân.
Ta đã nói bỏ mấy cái tiểu tiết ấy đi rồi mà...
LÃO ĐẠI~.
Đang nói giữa chừng thì Chu Ân và Cao Việt đến. Họ có hẹn đến Lưu gia ăn tối.
Ngươi lui xuống trước đi.
Nơi nào có Chu Ân nơi đó trở nên ồn ào. Đi ngang qua Tư Uyển như thân thiết vẫy tay chào một cái.
Chu Ân và Cao Việt là hậu nhân của hai vị tướng quân dưới trướng tổ phụ Lưu Khắc Huân, cả ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lưu lão phu nhân cũng xem hai người họ như cháu mình mà đối xử.
Vì thế Chu Ân vừa thấy Lưu lão phu nhân thì như đứa cháu hiếu thảo chạy lại.
Bà bà để con đỡ người... người ngồi đi, mấy nay bà có khỏe không, con nhớ người lắm đó, bà có nhớ con không...
Lưu lão phu nhân bật cười, đưa tay búng vào trán Chu Ân mắng.
Cái tên nhóc này sao càng ngày càng nói lắm thế hả, không thấy mệt sao?
Mọi người xung quanh cũng bật cười theo.
Cười trên nỗi đau của người khác, quá đáng thật. Nói xong Chu Ân còn giả bộ làm mặt giận, giống hệt như trẻ con.
Được rồi đừng có giận nữa, hôm nay có gà hầm mà con thích đây này. Đại phu nhân bước ra mới ngưng được việc Chu Ân tiếp tục giận dỗi.
Cao Việt vừa nghe có món mình thích thì giận dỗi gì cũng bay đi mất.
Chỉ có di nương là tốt với con nhất.
Thôi đi. Con làm ta nổi hết da gà rồi. Mau ăn đi.
Lưu gia ít khi đông vui như hiện tại. Thường ngày khi Lưu Khắc Huân ra trận, Lưu gia rộng lớn chỉ còn lại hai quả phụ nương tựa vào nhau.
Bây giờ có một chén canh hầm tuyết lê uống thì đúng là tuyệt.
Dùng cơm xong, không tin được Chu Ân bụng vẫn còn chỗ trống.
Lúc nãy ăn nhiều như vậy mà vẫn muốn uống canh, bụng ngươi có lỗ sao?
Lão Cao à tại ngươi chưa được nếm thử canh do Tư Uyển nấu thôi, rất là ngon đó.
Nói còn giơ thêm ngón tay cái để biểu đạt.
Mấy đứa còn muốn uống canh sao, để ta cho người nấu?
Mà Tư Uyển là ai vậy?
Dạ là người hầu mới đến ở chỗ con. Canh cô ấy nấu rất ngon nên lão Chu cứ luôn miệng nhắc đến, lão Chu tham ăn đến mức nào mẫu thân cũng biết mà.
Đại phu nhân chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu.
***
Từ đường Lưu gia.
Sau khi thắp nhang, Đại phu nhân đỡ Lưu lão phu nhân ngồi xuống. Vừa rót nước Đại phu nhân vừa nói.
Lần đầu tiên con nghe tên một nữ nhân từ miệng của Huân Nhi.
Ừm, đúng là hiếm thấy, còn đặt tên cho nữa chứ. Con để ý xem nữ tỳ đó là người thế nào, nếu Huân nhi thích có thể nạp cô ta làm thϊếp.
Nghe Lưu lão phu nhân nói thế, Đại phu nhân tỏ ra ngạc nhiên.
Nạp thϊếp cho Huân nhi sao? Mẹ cũng biết cả phụ thân và phu quân của con không ai chịu nạp thϊếp nên...
Nếu không thì con nhanh chóng tìm thê tử cho nó đi, haizz.
Lưu lão phu nhân cũng hiểu ý của Đại phu nhân nhưng bà có thể làm được gì nếu lỡ mai đây khi ra trận Lưu Khắc Huân...thì Lưu gia phải làm sao.
Lưu lão phu nhân đã nói vậy nên ngay sáng hôm sau Đại phu nhân cho người tìm kiếm thông tin của tất cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành, chuẩn bị sắp xếp xem mắt cho Lưu Khắc Huân. Chỉ mất một buổi thì trước mặt Đại phu nhân đã xuất hiện một bàn thông tin cùng tranh vẽ của các vị tiểu thư trong kinh thành. Sau khi qua sàng lọc còn lại mười cô gái.
Mười người có tính là nhiều quá không, A Lan ngươi nhìn giúp ta xem có cô gái nào không thích hợp với Huân Nhi không?
Nô tì thấy vị tiểu thư này mắt nhỏ quá...còn có người này miệng rộng quá...
Ừm, vậy thì cứ loại bớt vài người.
Lựa qua lựa lại mấy lần kết quả là có năm vị tiểu thư hợp với Lưu Khắc Huân.