Chương 5

Từ Túc đi rồi, Chu Thủy Nhung một mình sống ở chỗ lạ, cô không sợ, trái lại Chu Tư Nguyên có chỗ không yên. Người lớn mà, chính là hay quản này kia, sợ cô chưa quen thuộc nơi đây.

Lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh Chu Thủy Nhung nhận được điện thoại của Chu Tư Nguyên, vừa kêu tiếng cậu, người ấy liền tuôn ra một sớ việc cần làm.

""Nhớ kỹ chưa?"" Chu Tư Nguyên hỏi.

Chu Thủy Nhung trả lời: ""Vâng, nhớ kỹ rồi. Cậu à, những việc cần chú ý này đã nhắc nhiều lần rồi.""

Chu Tư Nguyên lo chứ, con gái của chị anh cũng là con anh mà, là vì sao trong tim không nỡ để nó chịu uất ức: ""Giữ vững khả năng suy nghĩ độc lập, không được để đám con trai linh tinh làm phiền đến con.""

""Nếu không mạnh mẽ như cha thì con không thèm để mắt đến, cậu cảm thấy trên đời còn có ai mạnh hơn cha con sao?""

Chu Tư Nguyên yên tâm: ""Đúng, không ai mạnh hơn Tư Văn.""

Chu Thủy Nhung thản nhiên cười: ""Đương nhiên, không có ai giống cha, mà con vĩnh viễn cũng không giống mẹ.""

*

Triệu Cô Tình nhìn tấm ảnh chụp Thẩm Thính Ôn và Chu Thủy Nhung bên nhau, nắm tay siết lại, biểu tình không thể chấp nhận.

Chúc A Di lo cho cô, không kịp chờ hết giờ học thêm đã chạy đi tìm bạn.

Tại nhà Triệu Cô Tình, cô mở cửa cho Chúc A Di, dẫn bạn vào phòng khách rồi ngồi phịch xuống.

Chúc A Di nhướng mắt nhìn lên lầu hỏi: ""Dì không ở nhà sao?""

""Chưa về đâu.""

Chúc A Di đến trước mặt Triệu Cô Tình, ngồi xuống cầm tay cô: ""Chắc không có quan hệ đó đâu, cậu đừng đau lòng.""

Triệu Cô Tình không ngốc: ""Tớ vẫn nghĩ cậu ấy không ra nước ngoài vì nghe lời tớ nói trong giấc mộng, hoàn toàn không nghĩ đến lý do thật ra là vì Chu Thủy Nhung mới chuyển đến.""

Chúc A Di nhanh chóng cầm tay cô: ""Tớ biết cậu khó chịu, nhưng mẹ tớ nói lên đại học sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn so với ở trung học.""

Triệu Cô Tình cười cười: ""Đại học cũng từ trung học mà lên, thực sự sẽ có nhiều người để chọn hơn sao? Những người tốt nhất đều đã có ở trung học rồi, Thẩm Thính Ôn một khi lên đại học thì càng được hoan nghênh hơn so với bây giờ.""

Chúc A Di không đáp, cô cảm thấy Triệu Cô Tình nói rất đúng.

Triệu Cô Tình nói: ""Chế độ 1 vợ 1 chồng thực ra để bảo vệ lợi ích của đàn ông, nếu không có chính sách này thì một người nam có năng lực sẽ lấy rất nhiều vợ, còn ai không có bản lĩnh nằm mơ cũng không lấy được 1 người. Thẩm Thính Ôn xuất sắc như vậy, lên đại học có địa vị hơn, tỷ lệ cạnh tranh càng cao. Cái gọi là càng học cao càng nhiều lựa chọn căn bản vì muốn ngăn con mình yêu sớm mà thôi.""

Chúc A Di lơ ngơ sao biết được mẹ mình nói có dụng ý này, nhưng Triệu Cô Tình nói thẳng ra làm cô không biết trả lời thế nào: ""Cậu nghe được ở đâu thế?""

""Tớ học theo những loại sách Thẩm Thính Ôn hay đọc, hiểu được nhiều điều hơn.""

Sách Thẩm Thính Ôn đọc cũng không phải sách dành cho độ tuổi bọn họ, cô vì muốn tìm hiểu nội tâm Thẩm Thính Ôn nên ép bản thân đọc theo, liền mở mang tầm mắt.

Hai người trò chuyện cả buổi, đang nói thì Lương Kế Phàm gọi đến, Triệu Cô Tình bật loa ngoài: ""Nghe đây.""

Lương Kế Phàm hỏi: ""Cô nàng trong ảnh chụp là ai?""

Triệu Cô Tình rất bình tĩnh: ""Chu Thủy Nhung.""

""Là nữ sinh mới chuyển đến sao? Đẹp vậy luôn?"" Lương Kế Phàm nhìn đến ảnh chụp: ""Trước đó nghe phong phanh cô ta ngoại hình không tệ, còn tưởng nói xàm, không nghĩ tới thật sự rất được.""

Chúc A Di trợn mắt: ""Cậu lại đi khen người ta à?""

Lương Kế Phàm từ nhỏ đã tụm năm tụm ba, đến giờ vẫn vậy. Tình trạng thường ngày 7 phần bất mãn, 8 phần oán giận, đi tới đâu gây chuyện tới đó, không tự mãn thì là khoe khoang, từ trên xuống dưới thể hiện sự trẻ trâu, vậy mà bọn con gái rất thích.

Đây là cái hiện tượng dậy thì hay gọi là trai không hư, gái không thích đó ư?

Dù sao mấy nam sinh xung quanh đều gọi một tiếng ""Anh Phàm"", nữ sinh đều thích cặp đôi với cậu.

Lương Kế Phàm nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp khi tươi cười của Chu Thủy Nhung thì đã muốn nhũn cả người: ""Không phải chứ, người đẹp như vậy sao bây không nói ta biết sớm, có còn là anh em không?""

Chúc A Di càng khinh thường: ""Cậu gọi có việc gì không? Không có gì thì cúp máy đi, phiền quá, nói nhảm gì vậy?""

""Phiền cái gì? Chuyện Thẩm Thính Ôn, chiều nay tớ hỏi cậu ta thì cậu ta nói không thích Tình Tình."" Lương Kế Phàm nói xong kêu Triệu Cô Tình một tiếng, còn nói: ""Cậu bây giờ phải tranh thủ học tập, sau khi vào đại học tớ với cái Chúc giúp cậu tìm người yêu, quên phắt tên Thẩm Thính Ôn đi.""

Chúc A Di thấy cậu bắt đầu liến thoắng liền cúp máy, xoay người nắm vai Triệu Cô Tình: ""Cái Phàm nếu để ý Chu Thủy Nhung thì Thẩm Thính Ôn có muốn cô ta cũng không được, cậu so với Chu Thủy Nhung không kém, đến lúc đó cậu ấy sẽ chọn cậu thôi.""

Triệu Cô Tình được bạn bè an ủi cũng không buồn lên tiếng, cô muốn tiếp tục cố gắng.

""Cuối tuần kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là chương trình cuối cùng trong những năm cấp ba của tụi mình, cô chủ nhiệm nói để học sinh diễn mấy tiết mục, đến lúc đó tớ chơi nhạc, bọn Phàm thì nhảy, nhường vị trí nhảy chính cho cậu, Thẩm Thính Ôn thấy nhất định sẽ si mê cậu thôi.""

Đúng rồi, ngày kỷ niệm thành lập trường. Triệu Cô Tình ngẩng đầu lên: ""Chúng ta được đăng ký tiết mục không?""

Chúc A Di gật đầu: ""Có thể chứ, cô giáo nói học sinh cuối cấp cũng được tham gia.""

Triệu Cô Tình thoáng tưởng tượng hình ảnh Thẩm Thính Ôn dưới đài ngắm nhìn mình biểu diễn, vẻ mặt thư giãn một chút.

Chúc A Di nhìn cô thả lỏng mà thở dài.

Triệu Cô Tình là bạn tâm giao duy nhất của cô, mong rằng cô ấy không gặp chuyện buồn.

*

Sau khi tắm rửa Chu Thủy Nhung vừa lau tóc vừa lướt điện thoại. Cô không có QQ, chỉ xài Wechat, mở ra thấy một hàng lời mời kết bạn, trượt trượt xuống nhìn sơ qua không nhấn đồng ý cái nào.

Cô quay lại trang chủ của mình, thấy hình đại diện của Thẩm Thính Ôn liền vào xem trang của cậu, cũng trống trơn giống hệt cô.

Bỏ di động xuống, tóc cũng lau khô xong cô ngồi xuống lấy đề cương ra.

Ngày mai có đợt kiểm tra hàng tháng cũng là cuộc thi đầu tiên của Chu Thủy Nhung ở trường, cô chủ nhiệm lo cô gặp áp lực, khi tan học gặp cô động viên, trấn an một chút.

Kiến thức không khó tiếp thu, chỉ là học hành cũng cần có quá trình. Chu Thủy Nhung mới chuyển đến hai ngày, muốn trong thời gian ngắn vậy theo kịp mọi người cũng khó.

Cô mới hoàn thành được hai đề thì di động vang lên, cô không vội xem, sau khi làm xong một đề nữa mới cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Thẩm Thính Ôn.

Cậu nhắn "Cám ơn"", còn có "Ngủ ngon"".

Cô không nhắn lại, chỉ cười cười nghĩ: Thật ngoan, hèn gì bị ăn hϊếp.

*

Chiếc Taxi ngừng chạy, người bước ra từ bên trong là Thẩm Thính Ôn, cậu lên tầng trên nhập mật mã cổng chính rồi tiến vào. Sảnh chính đặt một tuyệt tác bằng đá là tác phẩm Thẩm Thành đến Hong Kong đấu giá mang về. Giá tuy cao hơn giá thị trường nhưng Thẩm Thành vẫn vung tay, bởi vì có nhiều loại giao dịch không đơn giản như ngoài mặt. Số tiền mua khối đá này giúp Thẩm Thành thành công bước một chân vào thế lực nắm kinh tế nơi đây.

Căn nhà này là Thẩm Thành mua cho Thẩm Thính Ôn, hai vợ chồng họ xác thực không ở đây, nhiều năm như vậy chỉ có Thẩm Thính Ôn ra vào, nơi này biến thành căn cứ của cậu.

Nhà có 3 tầng, chiếc TV màn hình khổng lồ nối giữa tầng 1 và tầng 2 là thiết kế bắt mắt nhất, cũng thể hiện tiềm lực kinh tế của chủ nhà.

Thẩm Thính Ôn đi thang máy vào một gian phòng trên tầng 3.

Cửa vừa mở ra, trên tường là những ảnh chụp cuộc sống trước nay của Thẩm Thính Ôn. Những nơi đã đến, những sự kiện đã gặp, đều được cậu chụp hình đánh dấu lại. Cũng giống như thói quen cần biết người biết ta của Chu Thủy Nhung, tận dụng những gì đã mắt thấy tai nghe là thói quen của Thẩm Thính Ôn.

Cậu thừa kế mưu tính sâu xa của Thẩm Thành và khả năng che giấu thực lực của Ôn Hỏa, so với cha mẹ còn giỏi hơn trong việc tận dụng sự việc và con người có lợi cho mình. Lại không biết có một ngày tư tưởng ích kỷ này sụp đổ trước một người.

Cậu ngồi xuống, ánh mắt dừng ở một tấm ảnh trên tường. Đó là hình cậu chụp nhóm khi ở trong trại hè nhiều năm trước, góc phải hình hiện lên một ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí, nhìn qua có vẻ không phù hợp với những mặt cười ngây ngô xung quanh.

Chủ nhân ánh mắt này chính là Chu Thủy Nhung, là người khiến cậu nổi lên tò mò từ thuở nhỏ.

Cậu thật sự hiếu kỳ, vì sao cô có tốc độ nhanh như vậy. Còn khi điền vào phần quà muốn được nhận, những cô bé khác đều là váy đầm, búp bê, hoặc đồ chơi điện tử, chỉ có cô muốn kiếm Jitte* và khóa lưỡi liềm*. Sao cô lại muốn có vũ khí?

Sau đó, Thẩm Thính Ôn nhớ tới cô, muốn gặp lại, mà tham gia nhiều hoạt động cũng không thấy bóng dáng.

Lớn hơn một chút, được cha mẹ dạy dỗ thêm, cũng biết cách tận dụng các mối quan hệ để đi tìm hiểu cô gái kia. Nhưng mỗi lần tra cứu về cô đều bị một thế lực to lớn nào ngăn lại không còn chút tung tích.

Nhiều lần như vậy, cậu biết cô được người ta che chở.

Cậu sinh ra trong một đất nước hòa bình, tổ quốc bảo hộ mình rất tốt, chưa trải qua việc bị vây đánh chém gϊếŧ, càng chưa thấy qua cách che chở cho một người tinh xảo như vậy nên rất hiếu kỳ.

Sự tò mò này kí©h thí©ɧ cậu ngày đêm nâng cao năng lực bản thân.

Dồn sức lực học tập, mở mang hiểu biết, nhanh chóng độc lập tự chủ.

Càng tò mò thì sự ảnh hưởng của cô càng lớn, lớn đến mức cô xuất hiện cả trong giấc mơ.

Khi cậu 15 tuổi, nhìn ảnh chụp cô thì sáng tỏ, biết rằng mình không quay đầu được nữa rồi, đối với cô sớm không phải tò mò, mà là muốn chiếm hữu.

Cậu muốn cô.

*Chú thích:

*7 phần bất mãn 8 phần oán giận: Nguyên văn ""七个不服八个不愤""- Bảy bất mãn, tám phẫn uất, là câu nói địa phương Trung Quốc, ý chỉ không hài lòng với bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì.

*Kiếm Jitte: Một loại kiếm Nhật có thể đánh gãy kiếm Samurai