Quyển 2-Chương 4: Mối Tình Đầu (H)

Hi Phùng quả thật số khổ. Mười lăm tuổi chịu nỗi đau mất ba mất mẹ, năm đó ba mẹ cô về nước, trên đường đi không may gặp tai nạn, Hi Phùng được nhà họ Tô thương yêu. Mười tám tuổi, cô kết hôn với Thiếu Lâm, không phải tự nguyện mà là bị hắn ép buộc.Cửa lớn nhà họ Tô vừa đóng lại, Thiếu Lâm đỡ lấy tay Hi Phùng xuống xe, nắm tay cô bước vào nhà. Hi Phùng quan sát sắc mặt hắn có chút không vui nhưng vẫn bình tĩnh dắt cô lên phòng. Cửa phòng mở ra, hắn nhanh chóng đẩy cô vào rồi chốt cửa lại, Hi Phùng bị đẩy ngã dưới đất, hoang mang còn chưa hiểu chuyện gì đã bị hắn giằng co.

"Tôi chỉ vừa mới đi một chút, em đã không khỏi nóng lòng muốn đi gặp mối tình đầu."

Nước mắt trên má cô rơi xuống, biết chắc lại sắp có một trận dạy dỗ, cô liên tục lắc đầu, đáp lại yếu ớt:

"Em không có, thật sự không có."

Hi Phùng thân mặc váy trắng dài tay che hết những vết bầm tím ái muội, người ngoài còn tưởng cô được chăm sóc rất tốt, chiếc váy trắng bị kéo ra, lập tức trên thân thể thiếu nữ lộ ra vết bầm tím đáng thương. Tối nay cô đi tiệc cùng hắn, vô tình gặp được Lý Xuân, chỉ là nói vài ba câu tán gẫu, liền bị Thiếu Lâm gắn tội. Hi Phùng liều mạng giãy dụa, cô dùng chân đáp hắn nhưng ngay lập tức Thiếu Lâm nhanh hơn cô một chút, bắt được bàn chân nhỏ nhắn đang làm loạn, hắn kéo cô xích lại gần.

"Còn dám phản kháng?Theo tôi nhiều năm như vậy, một chút ngoan ngoãn cũng không học được."

Thiếu Lâm kéo cô lên giường, cho cô hai bạt tai để cô bớt giãy dụa, hắn lột áσ ɭóŧ của cô ra, bầu ngực trắng mềm lập tức hiện ra, Thiếu Lâm vùi vào giữa ngực cô tham lam hít lấy hương thơm, Hi Phùng cảm thấy ghê tởm lại không thể trốn thoát. Thiếu Lâm ngậm lấy một đầu nhũ hoa, cố tình cắn mạnh khiến cô đau đớn.

"Thiếu Lâm, sáng nay chúng ta đã làm một lần, hiện giờ...chỗ đó vẫn còn đau lắm...để mai được không ạ?" Hi Phùng nức nở, gắng nói.

Thiếu Lâm giữ chặt cô lại, bỏ mặc cô có van xin thế nào, hắn tự cởϊ áσ sơ mi rồi đến thắt lưng, cự vật to lớn lập tức hiện ra, Thiếu Lâm kề sát dươиɠ ѵậŧ đến bên vùng dưới của cô, chà sát qua lớp qυầи ɭóŧ. Hi Phùng hít một hơi thật sau, cô biết chắc chắn tiếp đến sẽ vô cùng đau đớn nhưng không thể làm được gì chỉ có thể chịu đựng.

"Tôi phải ra vào bên trong nơi này, để em biết, em thuộc về ai."

Hắn cởϊ qυầи lót của cô, không nhịn được nữa nhanh chóng tiến vào, Hi Phùng thét lên một tiếng, buổi sáng hắn đã làm cô đến bất tỉnh, âʍ đa͙σ vẫn còn đau bây giờ lại bị cường bạo lần nữa, Hi Phùng thật sự chịu không nổi cơn đau, hai tay hai chân muốn giãy dụa trốn khỏi vòng tay hắn. Thiếu Lâm hung hăng ra vào bên dưới, hắn đánh cô mấy cái để muốn cô nghe lời, nhưng Hi Phùng quá đau đớn, tiếng khóc thút thít của cô cứ vang vọng. Thiếu Lâm nhăn mày, nơi này quá chặt, hắn ra vào có chút khó khăn, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, dùng tay chọc vào tiểu huyệt của cô moi móc.

"Con mẹ nó em thật sự không muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi đến như vậy."

Hi Phùng khóc dữ dội, chân tay khua khua muốn phản kháng.

"Cầu xin anh đừng làm nữa...em thật sự rất đau."