Chương 1: Tiểu thư ngốc!
Đường Mẫn vuốt vuốt y phục ướt nhẹp, không kìm được cau mày, sao lại thế này, không phải còn chưa rơi xuống nước sao?
Ướt? Nước ở đâu ra?
Đầu còn chưa kịp định hình, lại nghe thấy tiếng khóc vang lên bên tai, âm thanh kia, chậc chậc, gọi là kêu rên cũng không có gì quá đáng.
“Nữ nhi của ta đúng là mệnh khổ mà. Bọn họ sao có thể làm vậy! Lại muốn gả ngươi cho tên quái thai kia, nam nhân mà lại sinh con, thật là tạo nghiệt mà!”
Cảm giác thật khó chịu! Y phục ẩm ướt bết dính vào trên người, muốn cởi ra cũng khó khăn. Thầm nghĩ như thế, Đường Mẫn liền cúi đầu muốn cởi nút áo ra nhưng vừa liếc xuống liền thấy kinh ngạc không thôi.
Ống tay áo, y phục cổ đại? Thuận tay sờ lên mái tóc dài trên vai, có chút không tin, nên dùng sức giật giật hai cái.
Ái…ôi, đau!
Xuyên không, quả nhiên là xuyên không rồi! Cô có chỗ nào giống với sẽ xuyên không chứ, đơn giản chỉ muốn lặn xuống nước thôi, nước còn chưa chạm được vào, bản thân đã không giải thích được mà xuyên qua. Đã thế còn là một linh hồn xuyên không, không biết cô đã đắc tội gì với diêm vương, mà lại bị cuốn vào tình thế rối rắm này. . .
Mà phụ nhân mới vừa rồi vẫn còn đang gào khóc, thấy Đường Mẫn không ngừng kéo quần áo và tóc tai trên người mình liền lo lắng hỏi: “Nữ nhi à, con làm sao vậy? Đừng có dọa nương mà!“.
Câu này vừa đúng lúc cho nàng một bậc thang để bước xuống.
“Nương!”, Đường Mẫn thuận thế tiếp lời: “Đầu con đau!“.
Ông trời ơi, đã rơi vào tình tiết xuyên qua đầy cẩu huyết, lại còn phải giả bộ ngu đần thế này nữa. Cảnh tượng như thế này đã quá quen thuộc, điển hình là bị người ta đẩy xuống nước, sau đó, chủ nhân cũ đã chết, sau đó nàng liền xuyên vào khối thân thể này.
Đành phải giả bộ ngu ngơ thôi, nàng cũng không may mắn được thừa kế chút trí nhớ gì của chủ cũ, một chút cũng không.
Liễu nương vừa nghe thấy thế liền đau lòng, lập tức an ủi: “Không đau, nương dẫn con về, thoa thuốc là đỡ ngay. Mẫn nhi ngoan, chúng ta trước về thay quần áo đã, kẻo lại bị cảm lạnh!“. Nói xong liền đỡ Đường Mẫn dậy, đi về phía một sân viện.
Đường Mẫn nằm ở trên giường, trên người đã thay y phục sạch sẽ, đưa mắt quan sát khắp căn phòng.
Cửa sổ khắc hoa văn cổ xưa, rèm che trướng rủ, ngay cả chăn đắp trên người cũng được làm từ tơ lụa thượng đẳng, ắt hẳn chủ nhân của thân thể này là một tiểu thư nhà giàu.
Liễu thị bưng một chén canh gừng đi tới, sau lưng còn có hai người đi theo, chân còn chưa bước vào, âm thanh đã truyền đến trước.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
A, thì ra là hai nha hoàn, tình tiết này quả nhiên quá quen thuộc!
Đường Mẫn chống nửa người lên, nằm tựa vào đầu giường, không lên tiếng. Không phải là không muốn đáp lại, mà thật sự là không thể nói, trừ nghe được hai từ một là “Nhi”, một là “Tiểu thư”, còn lại đều là trống rỗng.
Một nha hoàn khá nhanh nhẹn, đầu tiên vượt qua Liễu thị, sau đó vội vàng chạy đến bên giường. Nhìn người sắc mặt tái nhợt trên giường, không nhịn được bắt đầu nức nở.
“Tiểu thư, tại sao bọn họ lại đối xử với người như vậy! Người mới chính là đích tiểu thư của Hầu phủ, là chủ tử chân chính, họ lại dám thừa dịp Hầu gia không có ở đây đẩy người xuống nước, thật là đáng chết mà!“.
Tin tức ào ào tuôn đến, dòng chính nữ Hầu phủ, dáng dấp địa vị không thấp. Mắt Đường Mẫn lưu chuyển quanh ba người trong phòng, chờ họ nói tiếp. Ngay lập tức, một nha hoàn khác lại tiếp tục phát sóng.
“Hồng Mai, bọn họ khi dễ tiểu thư là kẻ ngốc, nếu phu nhân vẫn còn sống, sao đến phiên bọn họ lên mặt phách lối chứ!”
Kẻ ngốc? Không có nương?
Vậy kẻ tự xưng là nương của nàng là ai ?
Liễu nương nghe thấy thế liền lên tiếng khiển trách, bảo hai người im miệng, rồi vội vàng bưng canh gừng ngồi vào bên cạnh giường. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khẽ nói: “Đứa trẻ này đúng là số khổ. Ban đầu phu nhân đã ủy thác ta chăm sóc cho con thật tốt, nhưng do ta vô dụng, ở Hầu phủ chỉ là một di nương địa vị thấp hèn, không có chỗ dựa, nên không thể nào lo lắng chu toàn cho con được!“.
Vừa nói xong liền múc từng muỗng canh gừng đến bên miệng Đường Mẫn. Nàng ngoan ngoãn há miệng, nghe ba người này giãi bày, cũng đã hiểu được phần nào.
Nàng vốn là đích nữ của Hầu phủ, mẫu thân chết sớm, nên lần lượt bị kế mẫu lẫn thứ tỷ muội thay phiên nhau vụиɠ ŧяộʍ khi dễ. Bọn họ cho là nàng ngu ngốc, không biết phản kháng. Mà người nàng đang gọi là nương này thật ra là người mà trước khi lâm chung mẫu thân của nàng đã phó thác chăm sóc thay, còn về vị kế mẫu của Hầu Gia phụ thân thì chưa từng gặp mặt lần nào.
Thật là quá kinh điển rồi, trích đoạn quen thuộc, lời thoại lại càng quen hơn.
Kẻ ngu sao! Điều này cũng tốt, không cần giả bộ mất trí nhớ, cứ trực tiếp giả bộ ngu ngơ là được.
Nhưng, vị Liễu nương này mới vừa nói rằng nàng phải gả cho nam nhân biết sinh là thế nào? Dưới bộ dạng khù khờ, Đường Mẫn bắt đầu lên tiếng: “Nương, xuất giá, sinh con?“.
Ba người kia vừa nghe thấy thế liền bắt đầu trầm mặc làm cho Đường Mẫn càng thêm sốt ruột. Nói mau lên, mau thả chút tin ra đi, nếu mấy người không nói thì ta làm sao biết được.
Hồng Mai là người đầu tiên không nhịn được, giận dữ nói: “Tiểu thư, mấy người kia quả là quá đáng. Họ lại dám thừa dịp Hầu gia đi tuần, liền tự mình đồng ý gả người cho Tam công tử Tướng phủ. Mà tên nam nhân đó có điểm nào xứng với tiểu thư chứ!, đã thế lại còn, còn…“.
“Còn làm sao?”, Đường Mẫn khẽ lắc lắc ống tay áo Hồng Mai, trong lòng lại buồn nôn vô cùng, người ta có chỗ nào không xứng với tiểu thư nhà ngươi chứ, không phải các ngươi vẫn xem ta là kẻ ngốc đấy thôi.
“Còn có thai! Một nam nhân làm sao có thể mang thai, đó không phải là quái thai thì là cái gì.”
“Hơn nữa, nô tỳ còn nghe nói, Tam công tử cô độc quái dị, không hé răng nửa lời, cũng không thích gặp người lạ. Tiểu thư, nếu phải gả cho người như thế không biết sẽ ra sao?“.
“Cái gì mà không biết sẽ ra sao, một kẻ ngốc như nàng ta gả cho Tam công tử Tướng phủ còn uất ức sao? Hồng Mai, Lục Trúc, các ngươi thật quá to gan rồi, lại còn dám vụиɠ ŧяộʍ xúi bẩy chủ tử như thế!”
Vừa dứt lời liền thấy một nữ tử mặc váy đỏ thẫm, vân hoa mai, trên đầu cài một chiếc trâm vàng, ở giữa còn khảm một viên trân châu không lớn không nhỏ, sau lưng lại có một đám nha hoàn vây quanh.
Tốc độ xem ra khá nhanh, chưa được bao lâu đã tới đây kêu gào, có lẽ là muốn đến xem xem nàng đã chết hay chưa? Thật xin lỗi, sợ rằng có người phải thất vọng rồi.
Đường Mẫn cười khúc khích, nhìn về phía nữ nhân cầm đầu, nàng cũng muốn nhìn xem người này muốn diễn thế nào.
“Nhị phu nhân!”, Liễu nương khẽ phúc thân cúi chào, làm một di nương không có địa vị, cho dù tới chỗ nào cũng đều thấp cổ bé họng cả.
Nhị phu nhân cũng không tiếp lời, mà bước đến gần Đường Mẫn, trong lòng ngờ vực không thôi, không hiểu tại sao lại thế này. Đáng lẽ ra đồ ngốc này phải chết rồi mới đúng, sao còn sống đến giờ này chứ?
Bà ta đang ngắm hoa trong vườn, lại thấy nữ nhi mình dẫn theo một đám người hốt hoảng từ xa chạy tới.
Hỏi ra mới biết, bọn họ vốn đi tìm đồ ngốc kia để trêu chọc một phen, không ngờ một người trong số đó nhanh tay nhanh chân đẩy đương sự rơi vào trong hồ. Mắt thấy đồ ngốc kia vùng vẫy trong nước hai mắt trắng bệch, trong lúc nhất thời sợ đến choáng váng.
Đồ ngốc kia không thể chết được, mới vừa tìm cho nàng ta một mối “hôn sự tốt”, đợi đến lúc Hầu gia trở lại, thì kết cục cũng đã định. Nếu chết rồi, lấy ai để gả cho tên quái thai đó đây!
Khóe môi Đường Mẫn khẽ cong lên, cả khuôn mặt cũng sáng bừng. Á à, nhìn đủ chưa! Nàng cũng không phải là khỉ để cho bà ta thưởng thức. Liếc mắt thấy Liễu nương và đám Hồng Mai còn đang cúi rạp người, nhất thời nảy ra một ý.
Không phải xem ta là đồ ngốc sao?
Vậy thì dứt khoát nháo lớn lên thôi!
Bản thân Đường Mẫn vốn là người nhanh nhẹn, mặc dù thân thể này có chút gầy yếu, nhưng tốc độ cũng không bị ảnh hưởng. Tay mắt lanh lẹ, nàng tung người đánh về phía Nhị phu nhân, hung hăng gạt cái trâm trên đầu xuống, nhân tiện còn nhấc theo một nhúm tóc.
Tư vị này nàng đã từng thử qua, đau đớn vô cùng! Vị kế mẫu phách lối này, trước cứ quật ngã ngươi rồi lại nói.
Nhị phu nhân hiển nhiên cũng không ngờ một kẻ ngốc như nàng lại đột nhiên nổi điên, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ đến lúc phát hiện chỉ cảm thấy trên đầu đau đớn từng cơn, búi tóc vừa mới chải chuốt cẩn thận bị rối tung rối mù, không tự chủ đưa tay lên sờ vào chỗ bị đau, vừa nhìn, liền thấy đỏ tươi một mảnh!
Đường Mẫn thực vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé khẽ xoa vào nhau, trong lòng lại thầm than thở, móng vuốt nhỏ rất gọn gàng, vừa rat ay đã bể đầu chảy máu. Nếu luyện tập nhiều hơn, nói không chừng còn có thể luyện được cả Cửu âm bạch cốt trảo nữa không chừng, có tiền đồ đây!
“Nhị phu nhân!”, đám nha hoàn đứng sững như trời trồng ở một bên nhất thời cũng tỉnh táo lại, tiểu thư ngốc kia sao lại to gan đến vậy, ngày thường nào có bao giờ nổi điên như thế?
Nhị phu nhân vừa đau lại vừa tức, được đám nha hoàn đỡ ngồi lên trên ghế, ngón tay khẽ run run chỉ vào Đường Mẫn gầm lên: “Đồ điên này, lại dám giở trò ngang ngược, làm tổn thương trưởng bối, quả thật phản rồi! Người tới, mau kéo xuống phòng chứa củi, chưa có lệnh của ta không được thả ra!”
Gã sai vặt ngoài cửa vội lên tiếng đi vào, chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh.
Thật đáng giận mà? Đường Mẫn thầm cười nhạo, nàng há là người dễ thu thập như vậy sao? Giáo huấn các người, ta còn chưa thấy đủ đâu!
Vừa la lối om sòm, vừa thẳng tắp đảo hướng lao về phía Nhị phu nhân, khiến hai người đồng thời té ngã trên đất. Dĩ nhiên, nàng ở phía trên vị kia, có người làm đệm thịt, cú ngã này không đau chút nào.
Nhị phu nhân liền điên khùng hô to: “Mau mau lôi kẻ điên này ra!”
Cả căn phòng nhất thời rối loạn, đám nha hoàn lẫn gã sai vặt nhào tới muốn đỡ Nhị phu nhân dậy, nhưng nào dễ dàng như vậy. Đường Mẫn đè lên cái nệm dưới thân, đung đưa trái phải, mãi cho đến khi cảm thấy thư thái mới bật dậy, chạy đến bên cạnh Liễu nương làm nũng.
“Nương, nương, cái đệm này thật êm, thật thoải mái.”
Liễu nương vừa mừng vừa sợ, rất may là Mẫn nhi không bị thương! Nhưng nhìn lại vị Nhị phu nhân không còn hình dạng gì trên đất, tâm tư lại không kìm được mà trầm xuống.
Hiện tại Mẫn nhi đã hoàn toàn đắc tội với Nhị phu nhân, rước lấy đại họa rồi!
Tiền thính Hầu phủ, đầy chật người .
Nhị phu nhân đã sớm đổi xiêm áo, ngồi vị trí chủ tọa. Theo thứ tự là Tam phu nhân, Tứ phu nhân, và mấy vị di nương.
Bên ngoài, mấy chục người vây kín mít, một đôi mắt lộ vẻ tức giận nhìn chằm chằm người đang ngồi chồm hổm chơi đùa với cái trâm ở bên trong đại sảnh.
Nhị phu nhân vốn là người tàn nhẫn, lúc này chỉ e rằng tiểu thư ngốc sẽ gặp phải họa lớn rồi . . .
“Liễu nương, ngươi có biết tội của ngươi không!”, vừa nói bà ta vừa hất cốc trà nóng mới vừa được bưng lên xuống, mảnh vụn cùng nước trà nhất thời tung tóe khắp sàn, vẩy cả lên người Liễu nương.
Nước nóng bỏng tay, không cần tốn nhiều sức, từ cổ tay Liễu nương đã sưng đỏ cả một mảng.
Liễu nương cố nén đau đớn trên tay không dám động đậy, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất. Ngoài miệng vẫn phải nhận sai: “Nhị phu nhân, là do nô tỳ quản Mẫn tiểu thư không tốt. Đây là sai lầm của nô tỳ, người muốn phạt thì cứ trách phạt một mình nô tỳ. Mẫn tiểu thư vẫn còn nhỏ, không thể chịu phạt được!“.
Bà phải cố hết sức che chở cho Mẫn nhi, đó là lời dặn dò cuối cùng của phu nhân lúc lâm chung. Hầu gia lại không có ở đây, Mẫn nhi lại khờ dại như thế, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ cho đích tiểu thư đến khi Hầu gia trở về phủ mới thôi.
“Hừ, Liễu nương, nói thế là thế nào!”, một nữ nhân thỏ thẻ lên tiếng: “Sao lại nói là lỗi của ngươi, ngươi vốn có lỗi mà. Mà kẻ ngốc này đả thương Nhị tỷ tỷ cũng là sự thật, tội của nàng ta, ai cũng không gánh thay được!”
Đường Mẫn dừng động tác trong tay, nhìn về phía nói người vừa lên tiếng.
Dáng dấp mặt mũi thanh tú, làn da trơn bóng oánh nhuận như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà đỏ, hai sợi tóc ở hai bên sườn mặt nhẹ nhàng đong đưa, trông phong tình đến mê người.
Nhưng, vừa nhìn ánh mắt của Đường Mẫn liền tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia sáng. Nữ nhân này thực âm hiểm! Nhìn mềm mại yếu đuối vậy thôi nhưng tuyệt đối là một người không đơn giản, ánh mắt hung ác kia của nàng ta đã bán đứng tất cả.
Nịnh nọt Nhị phu nhân sao? Hẳn là đợi thời cơ chín muồi thay thế vị trí của bà ta thì đúng hơn!
Phụ thân của nàng rốt cuộc là phong lưu đến mức độ nào, toàn rước cọp mẹ lẫn độc phụ vào để trong nhà, không sợ một ngày nào đó sẽ bị cắn ngược lại sao?
Oh, mà quên mất! Đây chẳng qua là nhằm vào đích nữ ngu ngốc là nàng thôi, còn nam nhân kia họ có tranh cũng chỉ là tranh giành sủng ái mà thôi.