Thẩm Mặc về nhà.
Trở về quê.
Sau khi phân chia xong nhiệm vụ, Cổ Dĩ Mạt liền vô cùng bận bịu.
Tổ chức đoàn thể, tuyển chọn thí sinh, mà ở mặt phương án thiết kế lại không lựa chọn hình thức cạnh tranh, mà là thông qua quan hệ tìm kiếm khắp nơi nước trong và ngoài nước để cùng Tần Yên làm nhà thiết kế.
Mà có mối quan hệ tương đối rộng rãi Tần Mi cùng Lâm Uyên nhưng vẫn bên công ty ở Thượng Hải, không biết đang bận rộn gì, cũng đã sắp một tuần không có liên lạc gì.
Lúc Thẩm Mặc cùng nàng nói phải về quê một chuyến, thời điểm một mình, nàng đã ở công ty ba ngày chưa có về nhà.
Thẩm Mặc xách cháo đẩy ra cửa phòng làm việc Cổ Dĩ Mạt, nhìn rèm cửa sổ đối diện kéo ra, ngoài cửa sổ là sương mù dày đặc, ánh mặt trời không còn.
Nàng nhìn cửa phòng nghỉ ngơi hé mở, màu hổ phách trong con ngươi hơi rũ xuống, chợt giống như là than thở vậy, đôi mắt khép lại.
Chỉ vì một nhà thiết kế, một bản thiết kế, liền đem bản thân mình mệt nhọc đến nước này sao?
Dĩ Mạt, chị muốn cho em phải làm sao?
Thẩm mặc đem cháo thả vào trên bàn làm việc, đẩy ra cửa phòng nghỉ ngơi đi vào.
Trên cái giường màu trắng không tính là lớn co ro một bóng người mảnh khảnh, sườn mặt vẫn tinh xảo nhưng thêm một chút mệt mỏi.
Con ngươi đen ngăm khép lại, không còn mạnh mẽ nữa, Thẩm Mặc đứng ở mép giường chỉ lẳng lặng nhìn dung nhan Cổ Dĩ Mạt lúc ngủ, ánh sáng màu hổ phách chẳng biết lúc nào đã ảm đạm lại, không thể lưu chuyển bớt.
Liền thật giống như bên trong hạt hổ phách kia đã bị tổn hại, chỉ là ở dưới ánh mặt trời luôn phơi bày hào quang, mà thời điểm ánh mặt trời ngủ say, giọt lệ màu hổ phách bị ngưng tụ sẽ bắt đầu tan rã.
Tan rã.
Thẩm mặc an tĩnh vòng qua giường đi tới bên cửa sổ, liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt đã ngủ say, giơ tay lên nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra. Sau đó màu hổ phách kia lại bắt đầu đông lại, từng chút từng chút, một giọt một giọt, giống như đã trải qua ngàn năm tịch mịch tang thương, ánh sáng ở trong cô đơn từng giờ từng phút hội tụ lại.
Ở đó từng mảnh ánh sáng bắt đầu di chuyển, thời điểm thay đổi, Thẩm Mặc quay đầu, câu lên môi mỏng không tính là đỏ thắm.
"Dậy thôi, Dĩ Mạt."
Người trên giường khẽ nhíu mày một cái, giống như bị quấy rầy vậy, chân mày không có buông, cứ như vậy chậm rãi mở mắt ra.
Trong màu đen mạnh mẽ tràn đầy vô lực, Cổ Dĩ Mạt men theo thanh âm trở người, nhìn Thẩm Mặc trước cửa sổ, đôi mắt khẽ chớp rồi cứng lại một chút.
Kia mi mắt ôn nhã, nụ cười nhu hòa, a, là Thẩm Mặc của tôi a.
Cổ Dĩ Mạt giãn ra chân mày, mềm nhũn khóe mắt.
"Sớm, Mặc."
"Sớm, Dĩ Mạt, em mua cháo, đứng lên ăn đi." Thẩm Mặc đi tới mép giường, cầm lấy quần áo bên cạnh, chờ đợi Cổ Dĩ Mạt đứng dậy.
"Ân." Cổ Dĩ Mạt hiểu ý kéo chăn ra thức dậy, mặc lên quần áo Thẩm Mặc đã sớm chuẩn bị xong, vào phòng rửa mặt.
Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt gầy nhom bị mệt mỏi phơi bày, khép mắt không nói.
Nếu như trên cái thế giới này có thần linh.
Người có thể cứu được cái gì chứ?
Nổi khổ của mọi người nhiều như vậy, mọi người vô vọng nhiều như vậy, nhiều người không dám đi về phía trước như vậy.
Người có thể cứu được gì chứ?
Có lẽ, người cũng chỉ nhìn một cái, lắc đầu rồi thôi.
Thẩm Mặc ngồi ở trên ghế salon trước bàn làm việc, quay đầu nhìn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng của đèn đường có cố gắng chiếu xuống, thì cuối cùng cũng chỉ có thể đem ánh sáng thu nhỏ quanh thân mình.
Chỉ có thể tự vệ không phải sao?
"Thế nào hôm nay sớm như vậy?" Cổ Dĩ Mạt rửa mặt xong đi ra ngồi ở trên ghế làm việc mở ra túi cháo uống một hớp nhỏ, ấm áp.
"Em về nhà một chuyến, khoảng bảy ngày đi." Thảm Mặc quay đầu trở lại, màu hổ phách ở trước mặt Cổ Dĩ Mạt vĩnh viễn đều là như vậy, sáng ngời mà ôn hòa.
Cho dù bên trong nó đã hư hại đến loại hình dáng nào, nhưng ở trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ không để lộ ra phần sứt mẻ kia.
Không mệt sao?
Quá mệt đi.
"Em không phải là từ nhà đi ra ngoài sao?" Cổ Dĩ Mạt trong nháy mắt không có phản ứng kịp từ "Nhà" ở trong lời Thẩm Mặc nói.
"Là quê."
"..... Làm sao đột nhiên lại về? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?" Cổ Dĩ Mạt ngẩn người, buông thìa trong tay xuống, nhìn Thẩm Mặc, mím môi.
"Không có chuyện gì, ba nói nông trường gần đây có chút bận rộn, kêu em trở về đi xem mấy ngày."
Cổ Dĩ Mạt thu mi, vểnh môi nhìn Thẩm Mặc, nhưng phát hiện bất luận làm sao nhìn vào con ngươi màu hổ phách ấy của nàng, ở trong đó vĩnh viễn vẫn luôn là giếng cổ không sóng, cho dù đó là một cái giếng ôn nhu.
Bây giờ, ngay lúc này?
"Phải đi đến bảy ngày lâu như vậy sao? Công ty gần đây cũng bề bộn rất nhiều việc, em biết mà."
"Cũng không hẳn, nhưng lâu nhất có thể phải một tuần. Công ty nhiều việc em biết, nhưng những việc em có thể làm cũng không nhiều."
Phòng làm việc chợt an tĩnh.
Khó hiểu, giống như phòng học giây trước còn ồn ào náo nhiệt, giây sau bỗng nhiên không có tiếng vang nào.
Yên tĩnh đến khác thường.
"Nhất định phải đi sao?" Sau mấy giây yên lặng, Cổ Dĩ Mạt mím môi, quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Ân." Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt gò má sắc sảo, trắng nõn như vậy, nhưng kiên cường.
"Được." Cổ Dĩ Mạt vẫn không có quay đầu nhìn Thẩm Mặc, chẳng qua là cứng ngắc cổ, chậm rãi nói ra một chữ được.
Thật giống như mắc nghẹn ở cổ, không muốn nói chuyện.
"Chị nhớ chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm, sau khi em trở về, liền tới nhà chị thu dọn đồ qua phòng của em đi." Thẩm Mặc mở ra đôi mắt, nhìn cửa phòng làm việc, có chút hoảng thần.
"Ân, một lát nữa liền đi sao?"
"Ân."
"Muốn chị đưa em đi không?"
"Không cần, chị ăn cơm rồi nghỉ ngơi một hồi đi, em gọi xe ở dưới lầu chờ."
"Được."
Chút chua xót mắc nghẹn ở yết hầu không xuống.
"Em đi đây." Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt một chút, thấy đối phương cũng không có muốn xoay đầu lại, đóng xuống con ngươi, bước ra ngoài cửa.
Thẩm Mặc đi xuống lầu, chiếc xe màu đen ngoài cửa lớn vẫn một mực chờ liền lái đến trước mặt, ghế bên cạnh người lái mở ra, một nhóm tiểu tử liền khom người hướng về phía Thẩm Mặc cười nói: "Chị Thẩm Mặc, đi thôi, sư phó đã ở nhà chờ."
"Tiểu Dương, phiền toái ngươi." Thẩm Mặc lên xe, nhìn tầng cao nhất của cao ốc, chợt như vô lực vậy dựa vào lưng ghế, môi mỏng hé mở: "Đi thôi."
Dĩ Mạt, em không phải không thể không đi, mà là không đi không được.
Chị có biết chị mấy ngày qua đối với em đều không hề cười sao?
Chị có biết ánh sáng trong con ngươi đen ngăm ấy có phòng bị không?
Chị có lẽ từ Tần Yên trên người đã nhìn ra cái gì đó, nhưng mà em rõ ràng vẫn ở bên chị mà.
Có lẽ, cái thế giới này không có thần linh.
Nếu như có, thì chính là hắn không có nghe được nguyện vọng của em.
Thẩm Mặc mở mắt ra nhìn tay phải của mình, ngón tay đưa lên, cuối cùng là đang khẽ run.
Xe chạy mang đi tịch mịch của ai, lại mang tới cho ai nước mắt.
Nguyện vọng kia cũng chỉ là làn sương mù dưới ánh đèn đường.
- ------------------------------------------------------
Mọi người ăn tết vui vẻ nhé ^^