"Tiểu Mặc Tiểu Mặc ~~~ đi thôi đi thôi, đi ra ngoài ~~~" Ăn xong cơm trưa không bao lâu Lâm Uyên liền không kềm chế được kích động, dắt tay Thẩm Mặc chạy ra ngoài, đôi mắt đào hoa bị khí tức đứa trẻ bao bọc lấy, Tần Mi một bên nhìn khóe miệng câu lên độ cong thật to.
Cô thật sự là chị sao....
Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên đối diện trên ghế sa lon bình tĩnh ăn trái cây sau bữa ăn, nhìn lại Lâm Uyên dắt ống tay áo mình, không nhịn được ói cái máng.
"Nha đầu, con đi xuống bồi các nàng vui đùa một chút đi, ba đi nhìn một chút tửu phường (quán rượu)." Thẩm phụ đứng lên, mỉm cười nhàn nhạt, dếu vết tuổi tác nơi khóe mắt ở hai con ngươi màu hổ phách làm nổi bật cảm giác nhu hòa mà giàu có lịch sự.
Là cảm giác để cho người không kiềm được đi tin tưởng tuổi tác thật.
"Vâng." Thẩm Mặc nhìn Thẩm phụ, gật đầu một cái, đứng lên.
"Đi thôi." Thẩm Mặc nhìn Lâm Uyên đã kích động đến khó mà nói nên lời chỉ có thể lôi ống tay áo của mình ngẩng mặt hướng ba ba nhà mình mặt đầy biểu tình "Nguyện xông pha dầu sôi lửa bỏng cảm kích thúc", ung dung tránh thoát bàn tay đối phương, bóng người thật cao đi qua, ra ngoài phòng khách.
"Mặc." Thẩm Mặc đứng ở cửa nhìn trời đất bên ngoài trắng như tuyết, thở ra một làn hơi mang nhiệt độ màu trắng, nghe được Cổ Dĩ Mạt sau lưng kêu to, quay người sang.
Một cái khăn quàng dệt vải đen trắng xen nhau.
Thẩm Mặc an tĩnh tùy ý Cổ Dĩ Mạt nâng lên cánh tay, đem khăn quàng vừa nhìn kia đã thấy ấm áp quàng lên cổ mình.
"Đeo cái này lên đi, bên ngoài lạnh lẽo." Cổ Dĩ Mạt cúi thấp đầu êm ái thay Thẩm Mặc thắt chặt khăn quàng, hơi ngửa đầu câu môi nhìn đối phương, là giọng từ tốn ôn hòa.
Thẩm Mặc nâng tay lên muốn chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Cổ Dĩ Mạt, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lại sửa lại khăn quàng trắng tinh của đối phương một chút.
"Tay lạnh." Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt cầm lên tay mình, êm ái để lên gò má nàng, dừng một chút, chuẩn bị thu hồi bàn tay bốn mùa lạnh như băng của mình.
"Bây giờ liền không lạnh." Cổ Dĩ Mạt nâng lên nhàn nhạt mỉm cười, đen thui hai con ngươi dâng lên ánh sáng ôn nhu quang, chiếu vào mặt nước màu hổ phách, đung đưa một trận rung động.
"Này này này, hai ngươi muốn gì gì đó mời tránh đi được rồi, chúng tôi trẻ có già có nhìn ngại lắm."
Sau lưng truyền tới thanh âm Lâm Uyên tặc lưỡi hít hà, Thẩm Mặc thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt híp mắt nhìn lướt qua cặp mắt đào hoa tựa như khinh bỉ Lâm Uyên, màu hổ phách đạm nhã trong hai tròng mắt không giận tự uy, sớm khiến đối phương ngừng miệng, chột dạ dắt tay Tần Mi dẫn hai tiểu tử sau lưng chạy ra cửa.
"Đi thôi." Cổ Dĩ Mạt nhìn đoàn người chạy ra cửa, dắt Thẩm Mặc cũng bước vào đất tuyết.
Không tính là dày khó mà đi, nhưng cũng không coi là mỏng, đúng như lời vị tư lệnh không đáng tin cậy, tình hình rất thích hợp chơi tuyết.
Khi hai người chậm rãi tản bộ trên nền tuyết, bốn người đã sớm bắt đầu nổi lên chơi ném tuyết.
Không có ánh mặt trời cũng không còn tuyết bay xuống nữa, thỉnh thoảng hiện lên một vài chỗ cong bị đè nén trên tuyết, bốn cá người con gái có khí chất xinh đẹp, giống như một đám trẻ lớn, khom người từ dưới tuyết gom lên xoa thành một viên, một bên né tránh viên lớn hoặc nhỏ tuyết cầu một bên chờ cơ hội đem tuyết cầm trong tay hướng "Phe địch".
Cười vui, đuổi theo, ẩn núp.
Tùy ý chạy cười lớn.
Đó là, thắng được ánh sáng của mặt trời.
"Em đứng một bên thô bỉ cười cái gì a!" Đột nhiên một đoàn tuyết cầu hướng về phía Thẩm Mặc bay tới, Thẩm Mặc nhìn các nàng chơi đùa mà nâng lên mỉm cười bị Lâm Uyên ném tới một đoàn tuyết, mặt đỏ lên liền thẹn quá thành giận.
Cổ Dĩ Mạt cười một tiếng, buông ra tay Thẩm Mặc hơi cách xa nàng, cũng không giúp, chẳng qua là nhu hòa mỉm cười, nhìn đối phương.
Một mực, cũng chỉ là nhìn chăm chú thế giới của mình.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nhìn tuyết cầu đã mau ép tới gần mặt, tùy ý hạ xuống vai phải, liền mặc nó không trúng hạ xuống nền tuyết.
Tần Mi nhìn Lâm Uyên tức đến giậm chân, không biết làm sao lắc đầu lại cưng chiều chuyển qua một quả tuyết cầu vừa làm xong.
"Chị cũng không tin! Tiểu Hề, đi theo chị, lật đổ kẻ xấu! Nàng mới vừa rồi cười chúng ta!"
Chị chắc chắn đó là ý "Cười nhạo " sao....
Lâm Hề vẫy gọi Tiêu Huyên Nghệ hậu phương chế "Đạn dược" phía sau, bất đắc dĩ đứng ở bên người chị.
Có điều, cũng muốn nhìn một chút biểu tình của hai người kia bị tuyết đánh trúng.
Hai người là chị em ruột, tuyệt đối không ai dám hoài nghi.
Tiêu Huyên Nghệ nhìn ánh sáng trong mắt Lâm Hề, nhìn Lâm Uyên nhao nhao muốn thử tiếp nữa, an tĩnh tiếp tục cùng Tần Mi ở một bên chế tạo "Đạn dược".
"Đứng xa một chút." Thẩm Mặc nhìn hai người nâng lên tuyết cầu, màu hổ phách trong con ngươi nâng lên nụ cười.
Cổ Dĩ Mạt cũng không ngăn cản, cười đi tới phe định bên cạnh. Nàng cũng muốn Thẩm Mặc có thể giống như một cô gái trẻ tuổi, nên thời điểm vui chơi cũng có thể chơi đùa, mà không phải là thành thục chững chạc đến mức làm người ta bi thương.
"Tấn công!"
Lâm Uyên giơ hai tay lên một cái, hai luồng trắng tinh tuyết cầu theo đường parabol bay ra, giọng nói mang theo chút hùng dũng vang lên, Lâm Hề cũng theo ném ra hai quả tuyết cầu.
Thẩm Mặc cúi đầu sửa lại một chút mái tóc bị trượt xuống, khăn quàng đen trắng xen nhau phần đuôi theo bóng người thật sao tùy ý hành động mà nâng lên, mà cái cô gái đạm nhã đó giống như tùy ý tản bộ vậy, bốn quả tuyết cầu không chút nào ngoài suy đoán rơi xuống nền tuyết sau lưng nàng.
Lâm Uyên lại là giậm chân, mà hai tiểu tử lần đầu tiên thấy dáng người linh hoạt của Thẩm Mặc chính là kinh ngạc tặc lưỡi hít hà.
Thẩm Mặc đứng ở trên nền tuyết trắng xóa, con ngươi nhàn nhạt đảo mắt nhìn, lóe lên ánh sáng kỷ niệm.
Nhớ, đêm giao thừa đại học năm thứ nhất, chỉ có mình cùng ba sau khi ăn xong đêm giao thừa ngồi xem ti vi tiếng vang vẫn om sòm ngoài phòng, thấy tuyết ngoài cửa sổ bay lên.
Ba nói: "Nha đầu, cùng ba đi ra ngoài chơi ném tuyết?"
Tôi dĩ nhiên là theo ba đi ra ngoài.
Ban đêm tuyết nhỏ bay, đường phố xa xa là đỏ rực ấm áp, hiện lên ánh sáng màu trắng trên mặt tuyết, chỉ có tôi cùng ba hai cái thân ảnh, gầy nhom mà đơn bạc.
Chúng tôi công kích lẫn nhau, bây giờ như lúc ba huấn luyện mình vậy, thuần thục dễ dàng tránh né, luôn luôn chạy nhanh, cho đến tiếng chuông điểm 12 giờ đêm, chúng tôi mới dừng lại.
Không có ánh trăng, không có ánh đèn lửa đỏ, không có tiếng pháo vang lớn.
Chỉ có bóng người tôi cùng ba giang hai tay ra nằm vật trên nền tuyết.
Sau đó, ba có chút thở hổn hển nói: "Nha đầu, năm mới vui vẻ."
Đó là giọng nói ôn nhu hơi khàn khàn, thật giống như có chút nghẹn ngào áy náy.
Tôi nhìn bầu trời đen như mực nhưng tung ra nhiều tia trắng tinh, khép lại cặp mắt, trả lời: "Ba, năm mới vui vẻ."
— Năm mới vui vẻ.
Thẩm Mặc tùy ý lần nữa tránh thoát không biết là quả tuyết cầu thứ mấy, nhìn hai chị em gái đối diện căm hận hướng mình ném tuyết cầu, nhìn hai người rõ ràng cắn răng nghiến lợi nhưng là cặp mắt lơ đãng tia sáng hạnh phúc vui vẻ, trong màu hổ phách tràn đầy ánh sáng nhu hòa.
— Năm mới vui vẻ.
Nàng mỉm cười tránh thoát mấy quả tuyết cầu, nhìn hai người chế tạo đồ công kích mình, tính tình vẫn có ôn hòa nho nhã, đứng ở trên tuyết xoa tuyết lạnh như băng, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cặp mắt của người phía trước, tràn đầy, là hạnh phúc cùng ôn nhu.
— Năm mới vui vẻ.
Cái cô gái mỉm cười tinh xảo đứng đối diện, là người nàng đợi hai mươi tám năm cứu chuộc nàng, là người, là người nàng yêu nhất.
— Năm mới vui vẻ.
Ba, con gái đã không còn là một mình.
Năm mới vui vẻ.
Thế giới này.