(Ba)
Tôi mỗi ngày đều gặp được cô gái kia.
Nàng có mái tóc đặc biệt đen dài của người phương đông, tán loạn tới eo; nàng có cái khí chất đạm nhã thoát tục của người thi sĩ đông phương văn nhã mà mẹ đã từng nói với tôi; tướng mạo nàng vượt qua những gì tôi nghĩ về người Trung Quốc. Màu hổ phách trong hai tròng mắt bất luận là mỉm cười hay hờ hững đều trầm tĩnh thâm thúy, da thịt trắng nõn, ngũ quan góc cạnh, cùng với, mi mắt rất đẹp.
Nàng chiều nào bốn giờ, cũng sẽ lái xe tới trường học đón con gái nàng về nhà.
Mà tôi, so ra kém, hai mươi sáu tuổi, là anh ngữ lão sư của con gái nàng.
Ở trường tiểu học tư lập ở New York trung tâm thành phố nước Mỹ, năm ngoái là lần đầu tiên tôi đảm nhiệm, tiếp nhận năm thứ nhất, mà cô gái kia chính là một tuần sau khi khai giảng mới nhập học xếp lớp.
Một cô gái rất đáng yêu.
Mái tóc vừa như màu nâu vừa giống màu vàng, phần đuôi xoăn nhẹ. Đồng sắc xanh thẳm, đôi mắt sâu xa, sóng mũi cao, hai làn lóc mai rớt rớt bên mi mắt dài nhọn, là bền bỉ mạnh mẽ.
Cặp linh động xanh thẳm kia, lúc cười nhàn nhạt lúm đồng tiền, để cho tôi không nhịn được yêu thích.
Bởi vì nàng cùng người Mỹ chúng tôi có rất nhiều đặc điểm giống nhau, cho nên tôi vẫn cho là, nàng là con gái nước Mỹ.
Mặc dù, nàng có một cái tên tiếng trung rất êm tai.
— Thẩm Hấp.
"Người con gái này, an tĩnh nhưng cũng rất nhu hòa...."
Mặc dù tôi là người Mỹ, lão sư anh ngữ, nhưng tôi đối với phương đông Trung quốc rất có hảo cảm.
Tôi thưởng thức văn hóa cổ xưa của quốc gia kia.
Cho nên, bao nhiêu học một ít.
Ngày đó chuyển trường, là vij nữ tử kia dẫn Thẩm Hấp vào phòng làm việc của tôi.
Tôi cho tới bây giờ không biết có người có thể nói tiếng Anh tốt như vậy.
Có lẽ, chỉ là giọng nói của nàng có quá nhiều ma lực, chậm nhẹ mà lạnh thanh, dáng người thật cao đứng ở trước mặt của tôi, xinh đẹp ưu nhã sẵn có tự nhiên không nhiễm tục trần.
Nàng nhìn tôi, tôi thấy được cặp mắt kia hiện lên sắc thái hổ phách của thời gian.
Tôi nghe được nàng hé mở môi, đối với tôi nói "Excuse me".
Nàng một thân quần áo làm việc màu đen, giàu kinh nghiệm mà tao nhã.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lúc đi học buổi chiều, nàng đều sẽ chừng bốn giờ đúng lúc đến phía ngoài cửa trường, sau đó Thẩm Hấp sẽ chạy về phía nàng lúc xe mở cửa, đi xuống xe, khom người ôm lấy Thẩm Hấp, mỉm cười nhàn nhạt, hướng tôi gật đầu một cái.
Người tới đón Thẩm Hấp, cho tới bây giờ chỉ có nàng.
Nàng nhìn không hề giống như có một con gái tám tuổi.
Ánh mắt trầm ổn, vóc người rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo.
Cái nghi vấn này, qua hai năm.
Rõ ràng đến từ Trung quốc, nhưng mà cho dù là mùa xuân Trung quốc nàng cũng chưa từng trở về. Thẩm Hấp là một đứa bé rất hiểu chuyện, tôi đã từng hỏi qua nàng, quê hương của nàng là nơi nào.
Nàng nói quê hương của mẹ chính là quê hương của nàng.
Nhưng mà, nàng cùng mẹ một lần cũng không có trở về qua.
Tôi luôn cảm thấy đôi mắt cô gái kia rất đẹp nhưng đáng tiếc không có linh khí.
Giống như, hổ phách đã bị hút đi nội tình, ảm đạm tự nhiên.
Thật, rất phù hợp tên họ của nàng.
"Mặc".
Là yên lặng cũng là lãnh đạm.
Tôi thấy xem ra, cái cô gái xinh đẹp hết mức đó, chỉ có Thẩm Hấp mới có thể mang đến sức sống cho nàng.
Quần áo lịch sự, khí chất cao nhã, đạo đức cực tốt.
Mà thời khắc không có Thẩm Hấp, tôi thấy nàng, là đơn bạc cùng cô đọc ngửa đầu tựa vào bên xe.
Thật, là một cô gái kỳ quái.