“Mi, mình muốn ăn táo.” Lâm Uyên ôm gối ôm, ánh sáng màn ảnh in lên trên khuôn mặt yêu mị, sáng chói.
“ Được.” Tần Mi cắm lên một miếng táo đưa tới bên miệng Lâm Uyên, Lâm Uyên lên tiếng cắn một cái, ngẩng đầu lên cùng cặp mắt Tần Mi đang nhìn mình đối mặt, cho dù bên trong phòng tối, cũng có thể nhìn ra tình yêu trong mắt đối phương.
Thẩm Mặc nhìn trên màn ảnh chiếu một bộ phim hài, nghe đối thoại của hai người phía sau, chân mày tổng không cách nào khắc chế được run rẩy.
Chợt cảm giác được tầm mắt bên cạnh, Thẩm Mặc ngây một chút, nhìn sang, vừa vặn cùng con ngươi Cổ Dĩ Mạt đang nhìn mình đối mặt.
Tròng mắt đen sau kia, là tràn đầy quan tâm cùng tình yêu.
Ngốc cô nương.
Thẩm Mặc tâm niệm một câu, liền dời đi tầm mắt, nhìn màn ảnh.
Năm nay, rất náo nhiệt a.
Cha không có thân thuộc, chẳng biết tại sao. Mà sau khi người nọ đi, nhà ăn tết vẫn luôn là hai người.
Hai người cùng nhau ăn cơm đêm giao thừa, hai người cùng nhau xem chương trình ngày tết, hai người cùng nhau xem chiếu bóng, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm.
Sau đó, mỗi người trở về phòng.
Nàng cùng cha cũng như vậy cô độc qua mười năm.
Không có ai tới chúc tết, không có ai tới chơi, lạnh tanh.
Mỗi một năm, đều là không có thanh âm dư thừa, tiếng pháo hoa ở cái nơi hoàn cảnh vắng vẻ này tỏ ra hết sức chói tai.
Mười năm, hai người ăn tết.
Hai mươi tám năm, một mình vượt qua hết thảy.
Một mình đi làm, một mình ăn cơm, một mình tan việc, một mình nghỉ phép.
Cái gì, đều là một mình.
Mà bây giờ, có một ngốc cô nương nói thích mình ngây ngô dại dột như vậy thích mình.
Sau đó, còn mang tới bốn cô nương tốt.
Đêm giao thừa ấm áp chưa bao giờ có.
Đêm giao thừa để cho lòng người an tâm.
Cám ơn, ngốc cô nương.
Rạng sáng hai giờ, mọi người rốt cuộc mệt nhọc, dắt người nhà mình trở về phòng, Thẩm Mặc cùng Cổ Dĩ Mạt, thu dọn đồ đạc, cũng trở về phòng.
Mỗi căn phòng đều có một phòng tắm riêng.
Cổ Dĩ Mạt đi tắm trước, Thẩm Mặc kéo màn cửa sổ ra, vòng tay đứng ở trước cửa sổ, nhìn thế giới ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, hơi khép hai tròng mắt, ánh sáng màu hổ phách nội liễm.
Bỏ lỡ sao.
Cái ngốc cô nương này, mình, sẽ sẽ không bỏ lỡ chứ?
Bỏ lỡ, lại như thế nào chứ?
Thẩm Mặc nhìn trên cửa sổ bởi vì bên trong nhà dùng lò sưởi nên hình thành một tầng hơi nước, hai tròng mắt nhìn bên trên một giọt nước chậm rãi tuột xuống.Nhìn nó từ bên trên trượtt xuống, lưu lại một chuỗi dấu vết sáng ngời, sau đó chậm rãi từ trước mắt mình tuột xuống.
Lời đã bỏ lỡ, không thể tìm lại được sao?
Cổ Dĩ Mạt đi ra, thấy bóng lưng Thẩm Mặc thẳng tắp tiêu điều đứng trước cửa sổ.
Lòng hơi đau nhói.
Tôi lúc nào, mới có thể trở thành người khiến em ấm áp đây.
“Tôi thay chị thổi tóc.” Cổ Dĩ Mạt đang dùng khăn lông lướt qua mái tóc dài, chợt nghe được gióng nói mát lạnh không mất đi ôn hòa của Thẩm Mặc đang đưa lưng về phía mình.
“Hả?” Nàng tựa hồ không quá chắc chắn, nhìn Thẩm Mặc vẫn không xoay người, mắt mang nghi ngờ.
Thẩm Mặc không trả lời, chỉ là chậm rãi xoay người đi tới đầu giường, từ trong tủ đầu giường cầm ra một cái máy sấy tóc màu đen, cắm vào mối nối đầu giường, ngồi vào mép giường, ngẩng đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt ngốc lăng trước cửa phòng tắm, câu môi, không nói.
Thẩm Mặc rời đi, hiện ra trên cửa sổ, một giọt nước tuột xuống, tan vào khe hở, không thấy bóng dáng.
“Nga.” Cổ Dĩ Mạt ở lúc thấy Thẩm Mặc câu môi tinh thần mới trở về, lấy lại bình tĩnh, đi tới, ngồi vào trước mặt Thẩm Mặc.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, ở bên trong căn nhà yên tĩnh vang vọng, từng làn hơi nóng phất lên mái tóc dài, tay trái Thẩm Mặc vớt lên từng sợi, miệng máy sấy tóc cầm xa, nàng lẳng lặng nhìn chăm chú mái tóc đen như mực trong tay, sóng mắt lưu chuyển, tựa hồ đang suy tư cái gì.
Sẽ rời đi sao.
Cái ngốc cô nương này.
Aizz.
Ngón tay nhỏ nhắn của Thẩm Mặc vạch qua sợi tóc nhu thuận của Cổ Dĩ Mạt, màu hổ phách trong hai tròng mắt trầm xuống.
“Tốt lắm.” Thẩm Mặc tắt máy sấy tóc, tiếng vang chợt dừng lại, bên trong nhà chỉ quanh quẩn thanh âm êm ái của Thẩm Mặc.
Cổ Dĩ Mạt đứng dậy, chợt đi về phía chỗ hành lý nơi góc tường, kéo túi ra, lấy ra một cái hộp.
“Lễ vật năm mới.” Cổ Dĩ Mạt cầm cái hộp đi trở về, đứng ở trước mặt Thẩm Mặc ngồi ở mép giường, nghiêng mặt, tay phải duỗi thẳng, đem cái hộp đưa cho đối phương, bởi vì nghiêng đầu mà một bên tai đối diện Thẩm Mặc, là hơi ửng đỏ.
Thẩm Mặc nhận lấy cái hộp, liếc nhìn ký hiệu trên mặt cái hộp, ngẩng đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt, không nói.
Cùng một hãng với đồng hồ đeo tay của mình, có điều là kiểu dáng mới nhất, giá cả bảy con số.
“Dĩ Mạt, nhìn tôi.” Thẩm Mặc đem quà tặng để vào cạnh giường, ngẩng đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt, bởi vì nghiêm túc mà giọng nói tỏ ra có chút lạnh lùng.
Cổ Dĩ Mạt quay đầu lại, nhìn đôi mắt Thẩm Mặc, màu đỏ bên tai bớt đi, hoàn toàn là một bộ biểu cảm nghiêm chỉnh.
“Món quà quý trọng như vậy, chị nhất định phải tặng tôi?” Thẩm Mặc khiêu mi, nhìn Cổ Dĩ Mạt, sóng mắt màu hổ phách lưu chuyển.
“Ân.” Cổ Dĩ Mạt chỉ là nhìn Thẩm Mặc, đơn giản gật đầu một cái, đáp một tiếng.
“Tại sao?” Thẩm Mặc mặt vẫn không cảm giác nhìn Cổ Dĩ Mạt, giọng có chút lạnh lùng.
“Bởi vì tôi thích em, mà em đáng giá.” Cho dù Thẩm Mặc mặt đầy lạnh lùng, những sau khi Cổ Dĩ Mạt nói ra những lời này mi mắt lại trở nên ôn hòa, tòng mắt dưới ánh đèn quang ba lưu chuyển, đều là tình yêu cùng ôn nhu đối với người con gái trước mặt này.
Tôi đáng giá?
Tôi, thật đáng giá sao?
Tôi không biết.
Nhưng, có lẽ tôi có thể chứng minh tôi đáng giá.
Thẩm Mặc bỗng nhiên cười, mi mắt cũng cong, là một nụ cười ấm áp. (Đã bảo là phúc hắc công mà -.-)
“Dĩ Mạt.” Nàng nhẹ giọng kêu.
“Ân.” Cổ Dĩ Mạt nhìn nàng đưa tay phải ra, cười ngồi xổm người xuống, cùng nàng nhìn thẳng.
“Làm sao....ngô!”
Cổ Dĩ Mạt cầm lấy tay phải Thẩm Mặc đưa ra, đang muốn hỏi thế nào, nhưng ở một giây kế tiếp tầm mắt liền bị bóng người bao trùm.
Trên môi một mạt lạnh như băng, nhưng là nhiệt nóng của môi.
Nàng hôn mình!
Thẩm Mặc cũng chỉ là chậm rãi chạm một cái, liền tách ra.
Nàng cười, nhìn Cổ Dĩ Mạt sững sờ, trong mắt thoáng qua một tia ôn nhu.
“Thẩm Mặc?” Cổ Dĩ Mạt lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Mặc, là khuôn mặt kích động còn thêm vui vẻ đang kiềm nén.
“Đáp lễ.” Thẩm Mặc nâng tay trái lên, nhẹ nhàng xoa gò má Cổ Dĩ Mạt: “Còn nữa, chúc mừng chị.”
“Chúc mừng chị?” Cổ Dĩ Mạt mi mắt lộ vẻ cười, hơi híp, nhìn Thẩm Mặc, cho dù là giọng nghi vấn, môi vẫn cong lên độ cong, biểu tình tức giận của đứa trẻ.
“Chúc mừng chị thành công.” Cổ Dĩ Mạt nhìn Thẩm Mặc, độ cong nơi khóe miệng chợt cứng ngắc, bên trong phòng chỉ còn nghe được thanh âm giọt nước trên vòi hoa sen trong nhà tắm rơi xuống đất.
“Em...em..em bằng lòng chị!” Mấy phút sau Cổ Dĩ Mạt chợt ý thức được giống như đứa bé lập tức đứng lên, nhìn Thẩm Mặc, khuôn mặt trắng nõn mặt bởi vì hưng phấn mà bay lên hai luồng hồng hồng rực rỡ.
“ Ừ.” Thẩm Mặc nhìn nàng như vậy, cười.
Thật sự là một, ngốc cô nương a.
Nhưng mà, em lại, không muốn bỏ lỡ chị cái ngốc cô nương này.
Cổ Dĩ Mạt tỉnh táo lại, tình yêu tràn đầy ở hai con ngươi.
“Thẩm Mặc.” Là giọng nói xen lẫn mừng rỡ cùng ôn nhu.
“Ân.” Thẩm Mặc cùng nàng đối mặt, mâu quang nhu hòa.
“Chị thích em.”
“Ân.”
“Chị thích em, Thẩm Mặc.”
“Em biết.” Ngốc cô nương.
“Thẩm Mặc, chị thích em.”
“Ân, em cũng vậy.” Ngốc cô nương.
“Chị thích em.”
“Ân.”
“.....”
“.....”
——————END
Tác giả có lời muốn nói: đệ nhất bộ hoàn
Phía sau đệ nhất bộ phiên ngoại đầu.
------------------------------------------
Ed: Ctay nhau nhá ^^