Tôi họ Khổng, kêu Khổng Nghệ, là bạn cùng lớp trung học đệ nhị với Thẩm Mặc.
Trong ba năm, tôi cùng Thẩm Mặc trao đổi cũng không nhiều.
Hoặc giả là khí tức quanh người nàng không cách nào để cho người khác đến gần, cảm thấy phá vỡ phần yên tĩnh kia, chính là một loại tội.
Nàng một mực đều là một mình.
Bất luận là buổi sáng tới trường học rất sớm, hay là buổi trưa đi ăn cơm, hoặc là buổi tối tự học về nhà.
Luôn luôn, đều là một mình.
Thậm chí trong lớp làm bản báo cáo, nàng cũng là một mình hoàn thành.
Màu sắc đồng tử của nàng rất đẹp, là màu hổ phách nhàn nhạt.
Cùng khí chất của nàng rất xứng.
Đạm nhã, yên lặng, có trải qua thay đổi tang thương như vậy.
Một cô gái trung học đệ nhị xinh đẹp lại bị cô độc bao quanh, hoàn toàn không giống một học sinh trung học đệ nhị mười bảy mười tám tuổi.
Nàng đã thoát khỏi ràng buộc của tuổi tác, thoải mái với thanh xuân, thành một cô gái từng trải so với một người hai ba chũ tuổi.
Đúng vậy, cô gái, mà không phải là học sinh trung cấp đệ nhị.
Nhớ chín năm trước, thời điểm lớp mười một.
Tôi từng ở quán rượu gặp phải nàng, lúc ấy rất ngạc nhiên, bởi vì cô gái như vậy vốn sẽ không xuất hiện ở địa phương ầm ĩ thế này.
Nhưng mà lúc ấy thấy nàng, cũng là một mình.
Sau đó rời đi, bên cạnh nàng có hai người bầu bạn, tôi nhìn bóng lưng của các nàng, nhưng vẫn cảm giác được, nàng không ở cái thế giới này, nàng một thân một mình, ở địa phương chúng ta đều không từng đến qua, một người, đứng ở nơi đó.
Cho dù bên cạnh nàng vây quanh rất nhiều người, nhưng tôi thấy, bóng lưng vẫn bi thương như vậy, khí tức cô độc.
Có lẽ, nàng chính là cô độc, cô độc chính là nàng.
Tôi từng cùng nàng trao đổi qua mấy lần, đều là chuyện vụn vặt trong lớp, nàng lại như người trưởng thành vậy cẩn thận suy nghĩ, suy xét toàn bộ.
Kết quả lần hoạt động trong lớp kia tổ chức hết sức tốt đẹp.
Tôi nói: “Cậu sao không làm lớp trưởng đi, ủy viên tuyên truyền cũng chỉ là làm bảng tin báo cáo, chôn vùi một nhân tài.”
Khi đó nàng đang thu thập bàn học, từng quyển đều được dựng lên, sắp hàng có thứ tự, ngăn nắp thỏa đáng.
Lúc ấy nàng nghe lời tôi, tay cầm sách dừng một giây, lại không nhanh không chậm tiếp tục sửa sang lại.
Nàng cười một tiếng, quay đầu nhìn tôi, cặp mắt màu hổ phách hiện lên ánh sáng trầm tĩnh.
“Lớp trưởng quá không thú vị, nếu thật là nhân tài, tôi dĩ nhiên là sẽ không bị mai một.”Tôi nhìn bóng người nàng lại cúi đầu thu thập bàn học, chợt có chút cảm thấy, người này, cũng không ở thế giới của chúng ta.
Nàng chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ nam sinh nào theo đuổi, nữ sinh lấy lòng cũng chỉ là cười cười lui về.
Tôi từng cho là nàng yêu cầu quá cao.
Sau đó tôi mới hiểu được, ở trường học này, không có người xứng với nàng.
Không chỉ là bề ngoài, còn có trái tim kia đã sớm bị xiềng xích trói buộc.
Ở trường học này mọi người vẫn là thanh xuân bồng bột, không có ai, có thể hiểu nàng, không có ai, có thể che lấp được tổn thương trong lòng nàng, không có ai, có thể đứng đến bên cạnh nàng, cùng nàng một chỗ.
Không có ai.
Bởi thế tôi liền cho là người này dĩ nhiên tính tình là lạnh như băng.
Năm ấy cuộc thi tốt nghiệp lớp mười hai tới gần, bởi vì tôi quản lý chìa khóa của lớp, cho nên buổi sáng tới rất sớm mở cửa, ngày thường đều là tôi vừa tới không bao lâu, nàng liền sẽ đến.
Ngày đó, cũng giống như vậy.
Buổi sáng hôm đó trời mưa, đột nhiên mưa như thác đổ.
Sau khi tôi đến mới bắt đầu ngớt, đem dù chạy vào trường học có chút vui mừng.
Tôi đứng ở bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó, liền thấy được nàng trong mưa.
Nàng cách trường còn có chút khoảng cách, không có che dù, cũng, không có chạy nhanh.
Cho dù mưa như thác đổ, nàng cũng chỉ là không nhanh không chậm đi, ba lô sau lưng bị ướt, eo và mái tóc dài bị ướt, toàn thân, đều bị ướt.
Nàng giống như từ một cái thế giới khác đến, ở thế giới kia chỉ có một mình nàng, mà cái thế giwois nàng chạy tới này, cũng chỉ có một mình nàng.
Nàng vào tòa nhà, vào phòng học.
Tôi nhìn nàng khắp người nhỏ nước, đang suy nghĩ, nàng phải làm sao, liền ngồi như vậy trong giờ học sao? Sẽ phát sốt chứ?
Tôi nhận một ly nước ấm đưa cho nàng, không chạm được tay nàng, chỉ là đến gần, nhưng làm tóc gáy dựng thẳng lạnh như băng.
“Cám ơn.” Nàng rất lễ độ hướng tôi gật đầu nói cảm ơn.
Tôi đang muốn nói gì, bụng chợt đau đớn bứt rứt lại để cho mặt tôi trắng bệch.
Nguy rồi, hôm nay là kinh nguyệt.
Tôi vẫn luôn đau bụng kinh, rất nghiêm trọng.
Mấy ngày này tôi vẫn thường xin nghỉ ở nhà trọ, nhưng mà gần đây quá bận rộn, quên mất.
Lúc tôi đau đến lợi hại, ngất đi cũng có thể.
Tôi đỡ băng ghế, che bụng, mi mắt dồn làm một đoàn.
Đau đến toát ra mồ hôi lạnh.
Nàng vốn đã chuẩn bị đi đến chỗ, tôi cũng cho là tính tình nàng lạnh lẽo, sẽ không để ý tới tôi.Ai ngờ nàng lại buông xuống cặp sách cùng nước, đi tới.
Nàng ở trước mặt tôi ngồi xuống, mặt không cảm giác biểu cảm, cặp mắt không có ưu tư nhìn tôi.
“Thế nào?”
Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Đau....kinh nguyệt tới.” Tôi không kiên trì nổi, ngồi vào trên băng ghế, nàng ngẩn người, chậm rãi ngồi dậy nhìn tôi, hai tròng mắt hơi trầm xuống, như là đang suy tư điều gì.
“Phải đi bệnh viện sao?” Nàng nhìn tôi, hỏi.
Tôi sững sốt, không nghĩ tới nàng sẽ quan tâm tôi một bạn học so với người lạ khá hơn chút.
“....” Tôi đau đến nói không ra lời, cũng không biết nàng có đưa tôi đi hay không, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Cô có dù không?” Nàng đột nhiên hỏi, tôi ngây ngẩn một hồi, dùng ngón tay chỉ chỉ bàn học sau lưng.
Nàng hiểu ý tìm được dù, sau đó đưa cho tôi.
Tôi cho là nàng bảo tôi đi một mình, có chút tuyệt vọng, tôi đau đến lời cũng không nói được làm sao tự mình đi.
Nhưng mà đang lúc tôi nóng nảy, nàng chợt tiến lên đến gần tôi.
Sau đó, chợt đem tôi chặn ngang bế lên. (Thả thính lung tung thật -.-)
Tôi kinh ngạc với hành động cùng sức lực của nàng, phải biết tôi ít nhất cũng gần một trăm cân (50kg), nàng lại không tốn chút sức lực nào dùng cách bế tốn sức nhất đem tôi bế lên, cũng không có chút nào là cố hết sức.
Nàng ôm tôi đi xuống bốn tầng lầu, hai tay lại không có vẻ run rẩy.
Con bà nó ở trên cánh tay nàng, nhìn mặt nàng không biểu tình gì, nhưng trong lòng cảm thấy tràn ngập ấm áp.
Người này, rõ ràng cô đơn, rõ ràng tổn thương khắp người, lòng tràn đầy thương tích, nhưng vẫn có tính tình hiền lành.
Là một cô gái không có nhiều.
Đi tới cửa tòa nhà, đã có không ít người, nữ sinh che miệng có muốn chụp hình có, nhưng mà nàng giống như cái gì cũng không thấy vậy, chẳng qua là hơi thấp xuống đầu nhìn tôi, kêu tôi mở dù ra.
Đi vào trong mưa, tay tôi không có khí lực đem dù chống được trên đầu nàng, hơn nữa, nàng thật rất cao.
Nàng nhìn tôi cử động muốn thay nàng che mưa, chợt cười: “Tôi đã bị ướt, không cần thay tôi che dù, đem bụng cậu che kín cho tốt.”
Phương thức nói chuyện có vẻ giống người xưa, phối hợp cùng với đôi mắt màu hổ phách đích cặp mắt nhưng không có chút cảm giác vi hòa (xa cách) nào.
Ngược lại, rất xứng đôi.
Có thể, nàng vốn cũng không phải là người ở thế giới chúng ta, có rất nhiều điều không giống nhau, là hiển nhiên.
Sau đó tôi cứ nhìn nàng bị mưa như thác dội vào, nước mưa không được từ cằm chảy xuống, nhỏ đến trên tay tôi, tôi nhìn mặt nàng không cảm giác ôm tôi cứ thế trong mưa mà đi, từng bước từng bước, kiên định vững vàng.
Chợt, tôi nghĩ, thế gian này, thật sự có người có thể xứng với một cô gái như vậy sao?
Nếu như có, lão thiên liền đem nàng đến bên người này đi, tìm được nàng ở cái thế giới một thân một mình, đem trái tim kia từ tầng tầng xiềng xích giải phóng.
Cô gái như vậy, cần ấm áp, cô gái như vậy, đáng giá cứu lấy.
Nàng đem tôi đưa đến bệnh viện, thay tôi gọi cho bạn tốt ở nhà trọ, không có một câu lời thừa thải, chảng qua là khuôn mặt tê liệt thay tôi chạy lên chạy xuống đối với nàng mà nói là một người xa lạ, khắp người nước mưa.
Tôi nhìn người bạn bên cạnh mặt đầy quan tâm, nhìn nàng lại vội vàng chạy, lòng, bị ấm áp bao quanh, nhưng cũng, có một tia xót xa.
Tôi xót xa thay cho một cô gái như vậy, thay nàng cô đơn lạnh léo, thay nàng tâm thiện thuần lương, thay một cô gái tốt như vậy, nhưng không ai tới sưởi ấm, cảm thấy đau khổ thê lương.
Nàng, cần một người có đủ ấm áp ôm nàng để hiểu nàng.
Bởi vì, cô gái như vậy, rất có thể sẽ cô độc cả quãng đời.
----------------------------------------------------
Mặc Mặc bao soái ta!!!
Đợi xí tiếp tục đọc chương mới ^.^