Bùi Gia Án nhịn xuống cơn buồn ngủ, lật thêm hai trang truyện cổ tích, kể cho xong kết cục, thanh âm cô chậm lại, tiểu cô nương đối diện đôi mắt không chớp mà nhìn cô.
“Dì, kể nhanh lên nha, hơn 9 rồi, mẹ con muốn con phải đi ngủ” Tiểu cô nương xoa đôi mắt, rõ ràng đã mệt mỏi, nhưng vẫn muốn nghe xong kết chuyện mới bằng lòng đi ngủ.
“Cuối cùng, vương tử cùng công chúa hạnh phúc mà sống ở bên nhau.”
“Vậy vương hậu ác độc kia đâu?”
“Vương hậu...” Cô lật đến một tờ cuối cùng, không có nói về kết cục của vương hậu a, nhưng nhìn đến đôi mắt nhỏ của tiểu cô nương mang theo chờ mong kia, vẫn là nói: “Vương hậu không cẩn thận ăn phải chính quả táo độc, nên đã chết.”
“Con biết ngay mà” Tiểu cô nương bĩu môi: “Bà ngoại nói kết cục của mẹ kế đều sẽ không tốt”
Bùi Gia Án hơi há miệng, không biết nên nói về đề tài này như thế nào, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, Bùi Gia Đồng vừa vặn mở cửa tiến vào, nghe được con gái nói, nhíu lại mi nói: “Hi Hi, con còn chưa ngủ sao! Đừng nghe bà ngoại con mấy cái lung tung rối loạn”
“Mẹ, mẹ hiện tại về nhà một ngày so với với một ngày trễ hơn đó”
Nói xong những lời này, tiểu cô nương ôm búp bê vải cũng không quay đầu lại mà trở về phòng.
Bùi Gia Đồng cởi giày, rót ly nước uống một hơi cạn sạch, sau đó mới hướng Bùi Gia Án nói: “Chị, chị mau về nhà đi”
Bùi Gia Án đem quyển sách đồng thoại khép lại, lại đem mấy món đồ chơi Hi Hi chơi cả đêm phân loại rồi thu thập lại.
“Em tính toán khi nào cùng Trần Bồi Văn ly hôn?” Thình lình, cô đột nhiên hỏi.
Bùi Gia Đồng đôi mắt lập loè, tránh đi cái nhìn chăm chú của cô: “Chờ anh ta lần sau trở về đi.”
“Chính em trong lòng phải có chính kiến.”
Thành phố A mùa hạ kéo rất dài, gió hanh khô lại oi bức làm người ta hít thở không thông. Từ trong nhà Bùi Gia Đồng đi đến bãi đỗ xe, bất quá chỉ tốn vài phút, nhưng trên người đã tích đầy mồ hôi.
Lên xe, Bùi Gia Án mở điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ đến thấp nhất, xe chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu.
Bùi Gia Đồng ở khu Tây, cô lại ở khu Đông, về nhà lái xe ít nhất cũng đến 40 phút, lúc trước cô muốn mua nhà ở cái tiểu khu này, nhưng Trình Chuẩn không thích bên này, nói cách ga tàu cao tốc quá gần, nên giao thông thường xuyên tắc nghẽn. Đúng lúc ấy anh nhìn trúng một cái tiểu khu mới bắt đầu giao dịch ở khu đông, vừa vặn cách chỗ làm của hai người đều gần, cho nên cô cũng không có ý kiến gì.
Trở lại dưới lầu tiểu khu thì đã gần10 giờ rưỡi, dưới lầu tiểu khu lúc này người không nhiều lắm, bởi vì quá nóng, nên cô cởϊ áσ khoác, treo ở trên tay, chỉ mặc một chiếc váy lụa màu kaki có đai đeo.
Thang máy mở ra, trên hành lang thả một đống lớn lớn bé bé đồ trang trí nhà cửa, cô cơ hồ không chỗ đặt chân, ngay cả sát cửa thang máy cũng để đầy tạp vật.
Bọn họ bên này một tầng có hai hộ, vừa lúc hai cánh cửa đối diện với nhau. Cô đối với hộ gia đình còn lại kia hoàn toàn không biết gì cả, ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ là gật gật đầu chào hỏi, trong ấn tượng thì đó là một đôi vợ chồng trung niên.
Bùi Gia Án nắm chặt túi xách trong tay, đỡ tường từ trong chất đống tạp vật tìm một lối đi.
Đến khi đến được trước cửa nhà mình, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa, đèn trên hành lang hỏng rồi, cô đã kêu bên bất động sản rất nhiều lần nhưng cũng không ai tới sửa, nên cô đâm chìa khóa vào ổ không chuẩn, đành phải lại móc di động ra, mở đèn pin.
Chìa khóa mới vừa cắm vào ổ, cửa phía đối diện bị mở ra, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, là một cô gái tuổi rất trẻ đang bắt lấy tay cầm, hướng cô khẽ cười.
“Chào cô” Cô ấy chào hỏi.
Bùi Gia Án hướng cô ấy gật gật đầu: “Chào cô.”
“Tôi mới chuyển đến, đồ vật có chút nhiều, thật ngượng ngùng a” Cô cười cười, cong lưng, cúi mình xin lỗi.
“Không có việc gì”
“Khả năng còn sẽ lại quấy rầy một chút, chờ tôi đem đồ vật đều dọn vào xong thì tốt rồi” Cô ấy cười rộ lên, đôi mắt thành hình trăng non, cả người nhìn qua rất thanh thuần lại vô hại.
Bùi Gia Án nhìn cô ấy gật gật đầu, vặn ra khoá cửa.
Trong nhà đèn đã mở, giày mà Trình Chuẩn thường xuyên mang cũng ở đây, vậy là anh ở nhà.
Bùi Gia Án đem chìa khóa ném ở trên tủ giày, Trình Chuẩn nghe được tiếng vang, từ trong thư phòng đi ra, anh để chân trần, khả năng mới vừa tắm rửa xong, tóc tai lộn xộn. Tay trái cầm một quyển sách, tay phải hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhìn thấy cô, tùy ý hỏi một câu: “Em đi qua bên Gia Đồng à?”
“Ân” Cô ngồi ở trên ghế đẩu, cong lưng cởi giày: “Đối diện đổi chủ nhà hả anh?”
“Không rõ ràng lắm” Anh lắc đầu, từ tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng ướp lạnh, sau đó lại trở về thư phòng.
Bùi Gia Án đem túi ném ở trên sô pha, thả tóc dài ra, trong phòng tắm độ ấm dần dần tăng cao, sương mù bốc lên, trên cửa kính bịt kín hơi nước, cô lười nhác mà dựa vào trên tường suy nghĩ, tay lung tung mà xoa xoa hai bầu vυ" trước ngực.
Trình Chuẩn bị phái đến thành phố kế bên, hai người một tháng cùng giường cũng không vượt quá ba đêm, nên số lần làʍ t̠ìиɦ đương nhiên giảm bớt, kết hôn mới được hai năm, nhưng tình cảm mãnh liệt giảm mạnh, giống như tự nhiên mà vậy, không còn có nhu cầu cái kia.
Ngẫu nhiên đêm khuya tĩnh lặng, một người một mình nằm ở trên giường, sẽ muốn, nhưng nghĩ đến người chồng ở thành phố kế bên thì lại đánh mất ý niệm.
**
Quan Phỉ khép cửa lại, nhìn đầy đất đồ đạc hỗn độn, vừa buồn vừa tức, vốn dĩ đã hẹn hôm nay chuyển nhà, nhưng lại không thấy thân ảnh Hứa Minh Trạch đâu, mấy ngày hôm trước cô xung phong nhận việc muốn giúp anh chuyển nhà, anh liền ném xuống chìa khóa, sau đó một loạt chuyện cũng không hỏi đến một câu.
Bận bận bận! Mỗi ngày cũng không biết bận cái gì!
Ấn di động gọi điện thoại cho anh, bên kia rất ồn ào, Quan Phỉ nghe được anh cùng người ta thấp giọng nói câu “Xin lỗi”.
“Anh không phải hôm nay trở về sao? Như thế nào không thấy người đâu?” Cô hỏi.
“Em hiện tại ở đâu?” Anh thanh âm thanh lãnh.
“Nhà mới của anh.”
“Ở kia làm cái gì?”
Quan Phỉ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Giúp anh chuyển nhà a, anh nói hôm nay trở về”
Hứa Minh Trạch kéo kéo cà vạt, anh đêm nay uống nhiều quá hai ly, trong ghế lô không khí oi bức, anh mở cửa, tìm một nơi an tĩnh.
“Anh ngày mai buổi chiều về nhà, em đem đồ vật bỏ đó là được, anh về nhà lại thu thập.”
Quan Phỉ treo điện thoại, mang theo sự tức giận ra cửa.