Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 7: Tâm trạng khi yêu

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Nguyên văn [花样年华] hay In the mood for love – tâm trạng khi yêu, do Trương Mạn Ngọc và Lương Triều Vỹ đóng chính.

“Ớ…” Bạch Cẩn ngơ ngác bị anh đẩy lên xe, lái xe đi thẳng đến chợ bán thức ăn gần đó.

Chợ thức ăn kiểu này không sạch sẽ gọn gàng như mua trong siêu thị, con đường nhỏ chen chúc toàn những người đến người đi, trên mặt đất là bùn dơ cáu bẩn, trong từng hàng độc lập chất đống các loại rau quả thịt thà tươi mới, tràn ngập một thứ mùi đặc hữu của chợ bán thức ăn.

Áo khoác đặt trên xe, Bùi Dương mặc áo sơ mi trắng và quần tây, từng sợi tóc đều chỉnh chỉnh tề tề, dáng người thẳng thớm, trông thế nào cũng như đang định đi tham gia một cuộc hội đàm vậy, lại đi trong khu chợ bán thức ăn tràn ngập khói lửa nhất.

Trong lòng Bạch Cẩn cũng cảm thấy đặc biệt không ổn, khóe mắt lén quan sát nét mặt của anh, phát hiện người ta thần tình lạnh nhạt, cả lông mày cũng chẳng có nhíu một cái, còn đặc biệt tự nhiên liếc nhìn rau quả trong hàng, ngón tay thon dài trắng trẻo hất lên lựa lặt trong cái thớt gỗ dầu mỡ đen nhánh, càng khiến đôi tay khớp xương của anh trông rõ ràng. Chợ bán thức ăn u ám không thấy trời, cho dù trong hoàn cảnh lờ mờ như vậy mà gò má anh vẫn thanh tú, dựa vào gương mặt này nên lúc Bạch Cẩn mua thức ăn cũng có thể được lợi một tí.

—— chậc chậc, trị số nhan sắc cao thì có đi ể trong WC vẫn đẹp hơn người bình thường. Câu nói này quả nhiên là chân lý.

Mua một con cá cùng chân gà và hai mớ rau xanh, Bùi Dương xe nhẹ đường quen lái xe đến dưới lầu chung cư Bạch Cẩn.

Lúc xuống xe Bạch Cẩn hỏi, “Làm sao anh biết em ở chỗ này?”

Thần sắc Bùi Dương thản nhiên khóa kỹ xe, dẫn trước cô một bước vào nhà lầu, nhàn nhạt bỏ một câu, “Họ nói với anh.”

Bạch Cẩn đứng tại chỗ mà nghiến răng —— cái “họ” này không cần nói cũng biết chính là đám nhân viên giỏi giang của cô, quả nhiên là tay bán chủ có có nghề! Về nhất định phải trừ lương!

Biết tòa nhà nào thì cũng coi như thôi, thế mà Bùi Dương không đợi chủ nhân là cô đây dẫn đường, nhấn chuẩn thang máy lầu sáu, cầm theo một túi lớn đồ ăn vững vàng đi tới 603.

Bạch Cẩn đi phía sau thấy thế mà bực hết cả mình, lần nữa quyết định sẽ trừ lương cái đám kia!

Khi cô âm thầm hạ quyết tâm, Bùi Dương quay đầu nhìn cô một cái, nghi ngờ nói: “Không phải chỗ này sao? Mở cửa đi em—— “



Bạch Cẩn móc chìa khoá ra để anh đi vào trước.

Bùi Dương vừa vào cửa liền bị một cái bóng đen bổ nhào vào trên đùi, cúi đầu nhìn thì là con chó trắng toàn thịt nần nẫn, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn anh.

“Tiểu Bạch, chị ở chỗ đây này ——” Bạch Cẩn ngồi xổm xuống ôm lấy chó con, “Ngại quá đây là chó em nuôi, không dọa anh chứ?”

“Không sao.” Bùi Dương đi đến phòng bếp buông đồ ăn xuống, Bạch Cẩn để Tiểu Bạch qua một bên, thay dép lê tạp dề bèn đẩy người đàn ông này ra phòng khách.

“Người tới là khách, để em làm cơm đi, anh đi ra phòng khách ngồi một lúc trước, tí em bảo anh, điều khiển TV ở trên ghế sa lon —— “

“Ừm, được.” người đàn ông nghe lời vô cùng, cũng không sính chủ nghĩa đàn ông muốn khoe tài nấu nướng, trực tiếp ra ngoài.

Bùi Dương đến sofa ngồi xuống, cũng không bật ti vi, yên lặng đánh giá toàn bộ căn nhà. Phòng khách rất sạch sẽ, đối với một cô gái mà nói thì lại có vẻ hơi đơn điệu trống không, nhà toàn là nhu yếu phẩm sinh hoạt, ghế sô pha bàn ăn ghế ngồi… Không có thứ gì dư thừa, trên mặt bàn ngoài một bộ đồ uống trà thì không có gì khác. Ban công còn có nuôi mấy bồn thực vật, tươi tốt có vẻ rất giàu sức sống. Bốn phía dán giấy dán tường màu trắng thuần, trên đó có mấy nhánh hoa sen quấn lại, cũng cực kì mộc mạc.

Bùi Dương nhìn cô gái bận rộn trong phòng bếp, khẽ mỉm cười một cái ——phẩm vị cuộc sống của cô và bản thân cô lại rất hợp, truy cầu sự giản đơn thuận tiện, đối hết thảy những thứ chuyện phiền phức cô đều trốn tránh.

Bạch Cẩn nhưng không biết người đàn ông phía ngoài lại đang phỏng đoán sở thích của cô thông qua sự vật bên ngoài, không hề phí sức thể hiện tài bếp trong không gian nho nhỏ.

—— ờ, cá quế *hấp ăn rất ngon, về phần chân gà thì… Đương nhiên làm gà rán KFC rồi.

*Hay còn gọi là cá rô Trung Quốc

Nhớ lại trong tủ lạnh còn hai chai Cocacola, Bạch Cẩn nói với Bùi Dương ngồi trong phòng khách: “Giúp em lấy hai chai Cocacola trong tủ lạnh được không? Ngay ngăn phía trên nhất ấy.”

“Nhìn thấy rồi——” Bùi Dương lấy Cocacola ra, lại hỏi thêm một câu, “Còn cần gì không?”

“Nếu tiện thì cầm một khay đá trong ngăn đông cho em nhé cảm ơn anh… Ờ, chất thịt chân gà đã ướp lạnh tốt hơn…”

Bùi Dương đưa Cocacola và đá cho cô, Bạch Cẩn đổ đá trong tô đựng chân gà, định ướp lạnh mười phút. Bùi Dương cũng không đi, cứ dựa khung cửa nhìn cô làm.

Bạch Cẩn không quen bị người khác nhìn chằm chằm lúc làm đồ ăn như thế lắm, thế là nghĩ ngợi rồi lại rất tự nhiên sai anh nói: “Anh đã rảnh như vậy, hay là giúp em rửa một tí thức ăn?”

“Làm.” Bùi Dương trả lời, nhìn dây lưng tạp dề cô hơi rũ xuống còn nói thêm, “Dây lưng tạp dề em lỏng kìa —— “

Bạch Cẩn tay đầy dầu mỡ không suy nghĩ gì liền nói “Giúp em buộc được không tay em có dầu…”

Bùi Dương đi đến vòng hai tay qua eo của cô, chuẩn xác tìm được dây lưng mỏng manh, l*иg ngực tới gần lưng của cô, đầu lại chuyển qua một bên gò má của cô, nhìn cô làm cá.

Không gian thực sự là nhỏ quá, không khí giữa hai người hơi vi diệu, lại không tiện mở miệng quấy rầy, Bạch Cẩn thực sự là không ngờ Bùi Dương sẽ làm hành động “không lịch sự lắm” thế này, khoảng cách như vậy, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác thì Bạch Cẩn đã sớm chủ động tránh lui rồi, thế nhưng mà Bùi Dương… Nhiều lần từ chối thì ai cũng sẽ bị tổn thương, huống chi anh mới vừa cứu cô trong cơn nguy khốn.

Anh áp sát gần quá, Bạch Cẩn gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên l*иg ngực của anh, cơ thể mất tự nhiên nghiêng hướng về phía trước, tay đang xẻ một đường trên thân cá cũng suýt nữa cầm không vững dao, nghe thấy giọng Bùi Dương ở bên tai, “Lấy dao phay —— “

—— còn không phải vì anh à!

Bạch Cẩn oán thầm trong lòng, người gây ra họa lại buộc dây lưng lại nhanh chóng, cầm rau xanh qua một bên rửa.

Gần một giờ giày vò qua đi, rốt cục có thể ăn cơm.

Tay nghề Bạch Cẩn không thể nói là quá tốt, nhưng đã là không tệ rồi, chí ít con cá quế này vừa lửa, tươi non ngon miệng, chân gà cũng đạt được mức “Sắc hương đều đủ”.

Hai người đều không quen nói chuyện lúc ăn cơm, thế là yên lặng không nói gì, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.

Bạch Cẩn là ăn cơm mà chẳng nghĩ gì, Bùi Dương lại chú ý thấy cô không ăn da cá, luôn chờ anh kẹp phần có da cá phía trên cô mới gắp thịt cá.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bùi Dương kiên trì muốn rửa chén, Bạch Cẩn đành phải để anh buộc cái tạp dề hoa nát bét, người đàn ông đứng bồn rửa cúi đầu tỉ mỉ cọ rửa chén dĩa, vẻ mặt rất chân thành. Bạch Cẩn phát hiện dù anh làm cái gì cũng nghiêm cẩn giống như đang làm nghiên cứu vậy, bỗng sinh ra một suy nghĩ là “Anh ấy làm một người đàn ông chăm lo cho gia đình cũng rất hợp”.

Bạch Cẩn lập tức bị suy nghĩ đáng sợ của mình hù dọa, đảo mắt nhìn lại cái áo sơ mi cao cấp và đồng hồ giá không rẻ của anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lúc này bên ngoài ánh nắng đang rực, bình thường lúc này theo thói quen Bạch Cẩn đã ngủ trưa rồi, nhưng Bùi Dương còn ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn no cũng không thể đuổi người, Bạch Cẩn nghĩ ngợi nói với Bùi Dương, “Không vội đi, hay là xem băng đĩa.”

“Được.”

Bạch Cẩn liền chọn một bộ phim của Lương Triều Vỹ và Trương Mạn Ngọc là “Tâm trạng khi yêu”.

Chung cư Hong Kong nồng đậm không khí thế kỷ trước xuất hiện trên màn hình, đôi nam nữ cùng gặp cảnh gia đình nɠɵạı ŧìиɧ bởi vậy mà thương xót nhau, sinh ra thứ tình yêu khó kể thành lời.

Trương Mạn Ngọc cường điệu nói với Lương Triều Vỹ: “Chúng ta không giống họ.” Không biết là nói với anh hay là đang thuyết phục chính bản thân cô.

Bùi Dương chậm rãi nói: “Cô ấy không ngừng ám chỉ mình đừng động lòng, nên lần nào cũng nói không giống. Nếu thật sự là không giống, cần gì phải cứ mãi nói ra miệng?” ngữ khí anh nặng nề mà có ý riêng, vừa quay đầu lại trông thấy người nào đó đã ngủ trên một đầu sô pha.

Đầu Bạch Cẩn nghiêng sang một bên, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người nhìn qua trông be bé, mấy sợi tóc đen rũ xuống bên mặt che qua mũi, bị hơi thở nhàn nhạt của cô thổi qua, môi đỏ khẽ nhếch, có thêm mấy phần hồn nhiên hơn sự khắc chế lý tính lúc tỉnh táo.

Bùi Dương bình tĩnh nhìn một lúc lâu, đi qua nhẹ nhàng giúp cô duỗi tay chân ra, đầu thả trên ghế sa lon, mới cầm lấy tấm chăn đắp lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »