Bạch Cẩn cứ ở qua năm mới với Bùi gia như vậy. Người nhà họ Bùi thịnh vượng, trong nhà Bùi Dương có rất nhiều người chúc tết, mỗi lần đến Bạch Cẩn liền nhận được ánh mắt dò xét của cả nhà, Bùi Dương sợ cô không thích ứng, đợi người lớn chuyển chủ đề, bèn lặng lẽ kéo cô vào phòng của mình.
Bạch Cẩn ở trên tầng trên của Bùi gia, Bùi Dương ngủ lầu dưới. Phòng của anh rất lớn, nhưng rất sạch sẽ, vừa nhìn liền biết là không thường xuyên ở. Khiến người ta chú ý nhất chính là một cái giá sách đặc biệt lớn, một vách tường đều là sách.
Cô mang theo hiếu kì nhìn cái giá sách lớn, phát hiện rất nhiều sách sinh vật học và logic học, Bạch Cẩn rút một quyển ra mở, còn có bút ký.
“Ra anh cảm thấy hứng thú với sinh vật học à?” Cô thấy rất thú vị quan sát bút ký Bùi Dương trước đó viết ra, bút tích hơi ố vàng, thoạt trông là viết rất lâu trước đó rồi.
Bùi Dương nói: “Đúng vậy, lúc cấp ba cảm thấy hứng thú nhất chính là sinh học, thành tích môn này cũng là tốt nhất.” Bạch Cẩn hiếu kỳ nói: “Vậy sao anh học pháp luật ở đại học?”
“Mẹ anh luôn hi vọng anh có thể làm luật sư, lúc viết nguyện vọng liền báo luật học.”
“Không thể học chuyên ngành mình thích nhất, hối hận không?”
Bùi Dương mỉm cười: “Không, thật ra sinh học chỉ là hứng thú nghiệp dư của anh, học thật chắc sẽ không thích.” Anh ngồi xuống trước bàn sách, nhìn Bạch Cẩn khom người tìm kiếm trước kệ sách.
Suy nghĩ của Bạch Cẩn, mẹ đã nói với anh, đồng thời còn chỉ điểm anh sẵn còn nóng thì rèn sắt, đừng bỏ qua. Lần đầu Bùi Dương thấy mẹ để ý chuyện hôn nhân đại sự của mình như vậy, từ lúc biết nhớ mẹ vẫn luôn cơ trí bình tĩnh, phương pháp giáo dục hai đứa bé cũng dùng nuôi thả làm chủ yếu, sau khi trưởng thành, gần như không can thiệp cuộc sống riêng của anh. Anh vốn định dẫn Bạch Cẩn về nhà cảm nhận chút bầu không khí gia đình, ai biết người nóng nảy thật sự là mẹ, Bùi Dương không khỏi nghi hoặc.
Mẹ cười nhón trán anh một cái, “Con cho rằng mẹ không biết mấy năm nay không tìm bạn gái là vì chờ ai vậy à? Mẹ nghe Bùi Nguyệt nói rồi... giờ vất vả lắm mới như nguyện, cũng đừng có ngốc nghếch thả người chạy!”
Anh hiếm khi ngại trước mặt mẹ, sờ mũi cười.
Bạch Cẩn rút ra một chồng thư trong khe hở giá sách, trang bìa không hẹn mà cùng đều là màu hồng phấn, bên trong căng phồng, có thể thấy được là tâm ý người viết thư quá dài, có phần là tốn giấy. Cô cười hì hì tiến đến trước mặt Bùi Dương, lay lay thư trong tay, “Trước kia anh nhận được nhiều thư tình như vậy à? Ờ, còn được hoan nghênh hơn em đó...”
Vốn cô muốn là đùa giỡn Bùi Dương một chút, ai ngờ anh đỏ mặt thật, đưa tay muốn cướp về, cuối cùng mới phản ứng được, càng che càng lộ thu tay lại, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không phải thư tình người khác đưa...” Anh không nói lời nào còn hay, vừa nói mặt đã sắp đỏ đến nhỏ cả máu, Bạch Cẩn buồn cười nhìn anh, rất tò mò nội dung bức thư.
Thật ra chồng thư này là Bùi Dương viết lúc đại học, khi đó thông tin không phát triển, anh không thể nào liên hệ với Bạch Cẩn, lại không muốn tiếp nhận việc cô nói chia tay, chỉ có viết từng phong thư, chờ mong có một ngày gặp lại cô, có thể tự tay giao tâm ý trong câu chữ cho cô.
Khi đó anh chỉ mười tám tuổi, đần độn kiên trì viết thư tình chỉ một người biết đến, không có ai nhận thư, cũng không biết nên gửi nơi nào, nhưng anh vẫn yên lặng làm những việc ngốc nghếch này. Lúc tâm huyết dâng trào viết xuống vài trang giấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm từng hàng chữ, không biết lúc nào mới có thể tìm được cô nàng kia.
Khi đó mới biết yêu, lời tỏ tình không có chỗ nói, lúc đặt bút khó tránh khỏi hơi sến. Về sau Bùi Dương tự đọc cũng cảm thấy chua đến ê răng, lần nào cũng xấu hổ muốn xé toang, nhưng lại không nỡ, đành phải nhét vào góc giá sách.
Ai ngờ hôm nay lại nhân vật nữ chính trong thư lấy ra, trong lòng Bùi Dương vạn phần ngượng ngùng, sợ tình cảm ngây thơ không thể nói với ai mình thuở thiếu thời bị cô biết, có lẽ sẽ còn bị cô cười anh sến.
Anh ra vẻ bình tĩnh cầm thư trong tay cô ném vào trong ngăn kéo, “Chúng ta nên ra ngoài thôi, cứ ở trong phòng lâu quá cũng không ổn.” lúc nói ngược lại anh quên là ai kéo cô vào trong phòng...
Bạch Cẩn hài hước nhìn anh, đến khi anh đỏ mặt lần nữa, thẹn quá thành giận ôm chặt lấy cô trong ngực, “Đừng nhìn!”
Bạch Cẩn trong ngực anh cười ha ha.
Mỗi ngày đều như thế, đến khi qua tết đầu năm, người đến Bùi gia chúc tết rốt cục ít đi, Bùi Dương được cùng Bạch Cẩn nhàn nhã ra ngoài.
Hôm đó là đi gặp bạn học trước kia, bạn học cùng lớp cấp ba. Mọi người tụ hội ở KTV, nhìn thấy Bùi Dương và Bạch Cẩn cùng đi đến, cũng không khỏi reo hò.
“Oa được đó, lão Bùi mang bạn gái đến kìa!”
“Ôi độc thân nhiều năm như vậy, tôi còn nghi ngờ giới tính của cậu!” Một người nam vỗ vỗ bả vai Bùi Dương, xem ra rất thân với Bùi Dương.
Bên cạnh có một người cười nói: “Lớp chúng ta có nhiều người kết hôn, sinh con rồi, đã qua tráng niên sắp già, mà thằng oắt này thế mà vẫn là đẹp trai như vậy.”
Một cô phát một bàn tay lên cánh tay anh ấy: “À, Quách Thần, cậu già sớm đừng nhắc đến chúng tôi! Bà đây vẫn xinh đẹp như hoa biết không?”
“Vâng vâng vâng, hoa khôi đại nhân sau khi kết hôn vẫn có phong thái như xưa.”
Có người nhận ra Bạch Cẩn, nhìn mặt của cô dò xét nói: “Ôi, sao tôi cảm thấy đối tượng của lão Bùi nhìn quen mắt thế nhỉ?”
Quách Thần cũng gãi đầu một hồi lâu suy tư, rốt cục nhớ ra, “Tôi nhớ rồi, em cũng học trường của bọn anh, năm đó tốt nghiệp lúc tụ hội lão Bùi đã mang em tới, anh nói không sai chứ?”
Anh ấy vừa nói xong, mọi người đều kinh hô, vây quanh hai người này reo lên, “Wow, hai ngươi thế mà vẫn bên nhau à...”, “Tiên sư, cũng bao nhiêu năm rồi...”
Bùi Dương cười mà không nói.
Trong phòng đầy người, mọi người ăn tết chạy về nhà, vất vả lắm mới có thể tụ tập cùng nhau, đương nhiên là rất náo nhiệt. Bùi Dương kéo Bạch Cẩn ngồi trong góc, mở một bình Cocacola cho cô, dặn dò: “Đừng uống bia, giữa đông uống bia không tốt.”
Bạch Cẩn nhấp một miếng Cocacola, cười cười, “Biết rồi, mẹ Bùi.”
Trong KTV bên có ba cái microphone, thay nhau truyền mấy bàn tay, Bạch Cẩn nhàn nhã ăn dưa chuột trộn, cười nghe họ ca hát.
Bùi Dương đang cùng người nam bên cạnh nói chuyện phiếm, chuyện vui thời thanh xuân trước kia và chuyện ưu phiền của công việc bây giờ cùng lầm bầm. Cô hăng hái nghe, Bùi Dương trước mặt bạn cũ và ở trước mặt cô hơi không giống nhau lắm. Lúc anh cười mắng cũng sẽ chửi bậy, nghe đám đàn ông nói đùa mấy câu tục cũng sẽ híp mắt hiểu ý cười một tiếng. Bạch Cẩn cảm thấy Bùi Dương thế này rất khói lửa, rất đáng yêu.
Anh nói chuyện phiếm rồi lại nói chuyện phiếm, trên tay cũng không có nhàn rỗi tí nào, sột sột soạt soạt bóc một đống hạt dưa, cô gái ngồi bên cạnh anh đưa tay muốn cầm một hạt, bị một người nam cười ngăn lại, “Không nhìn xem ai bóc cho cậu mà cầm?”
Cô kia hiểu ý, nhìn Bạch Cẩn cười nói: “Đúng nhỉ, xin lỗi nha, quên mất hotboy có đối tượng rồi...”
Bùi Dương cười một tiếng, đưa nhân hạt dưa vào trong tay Bạch Cẩn, người chung quanh cùng nhau ồn ào, “Oa, biết khoe đấy!”
Mặt Bạch Cẩn hơi nóng lên, cầm một bốc nhân hạt dưa bỏ vào trong miệng, thế mà ăn ra vị ngọt.