Mùa đông ngày ngắn đêm dài, Bạch Cẩn luôn là dáng vẻ ngủ không đủ, cũng ít đi quán, cả ngày ở nhà đọc sách xuống bếp, cũng thanh thản.
Kể từ khi Bùi Dương biết cô thời niên thiếu từng chơi tì bà, trắc trở tìm một sự phụ đặt làm một cây đàn, tặng cho cô trước ngày cô làm xong tương hoa hồng.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy tâm linh tương thông với đối phương.
Tới gần cửa ải cuối năm, phòng làm việc của Bùi Dương càng thêm bận bịu, khuya về nhà rồi có thể ở thư phòng làm rất lâu, Bạch Cẩn cũng không giục anh ngủ, chỉ ở thư phòng lấy sách, đắp chăn ngồi trong góc cùng anh. Mắt thấy anh nhỏ giọng ngáp, cô không nói gì sang phòng khách pha trà, chén trà gác bên tay anh, ấm tay lại nâng cao tinh thần.
Mỗi đêm đều như thế.
Bởi vì đồng ý năm nay sẽ đi nhà Bùi Dương ăn tết, ban đầu Bạch Cẩn thấp thỏm tới bây giờ lại thản nhiên. Không có gì đáng sợ, một năm gặp lại anh, tâm cảnh cô từ lạnh lùng thăm dò biến thành xác định. Anh đi vào cuộc sống cô phong bế nhiều năm, dùng nắng ấm thúc đẩy sự sinh trưởng của đám cỏ khô hoa tàn pha tạp dưới tường thành, thời gian trôi qua nhiều năm, lại kéo dài cuộc sống vui vẻ phồn vinh.
Bùi Dương có lẽ không biết, ý nghĩa của anh đối cô, sớm đã vượt qua một người bạn trai trong mối tình đầu. Anh là ánh nắng, là cát mịn, là nước chảy, năm tháng thiếu niên xói mòn và năm xưa đằng đẵng vô tận cùng điệp lên trên người anh, mà anh xuyên qua thời gian để tìm tới cô.
Hoa thủy tiên trong phòng khách nở đúng lúc là giao thừa, Bùi Dương nắm tay Bạch Cẩn trở lại nhà bố mẹ.
Trước đó, vì Bùi Nguyệt miệng rộng, ông bà chú thím cô dì anh chị em Bùi Dương đều biết Bùi Dương độc thân nhiều năm năm nay sẽ dẫn bạn gái về. Bố mẹ Bùi không chống nổi lòng hiếu kỳ của mọi người, bày một một bàn đồ ăn, để Bùi Dương dẫn cô gái nhỏ về ăn cơm.
Bùi Dương hoàn toàn không biết, đến khi nắm tay Bạch Cẩn vào cửa, một phòng toàn người đồng loạt nhìn, chỉnh tề như súng máy bắn phá. Ánh mắt thím hai lấp lánh nhìn tới: “Bùi Dương về rồi à? Đây là bạn gái cháu nhỉ, ôi, xinh quá...”
Bùi Nguyệt cười hì hì chào hỏi: “Chị Tiểu Cẩn, anh em cuối cùng cũng lừa chị về nhà rồi.” Bùi Dương lườm cô ấy một cái, cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Cẩn, đang định nếu là cô cảm thấy xấu hổ thì nói cô đi đường mệt nhọc cần nghỉ ngơi không ăn cơm.
Anh không để ý sẽ bị bố mẹ trách cứ không lễ phép, trước đến nay cô có vẻ từ chối kiểu tụ hội thế này, Bùi Dương biết, sợ cô thấy phiền mấy chuyện gia đình lông gà vỏ tỏi, từ đó lại rụt cổ làm con đà điểu, đẩy anh ra ngàn dặm.
Vừa quay đầu phát hiện cô cười nhẹ nhàng, không tí ti không tình nguyện nào, thoải mái chào mọi người. Các trưởng bối nhao nhao nhận lời, bà nội Bùi chào hỏi hai người xong ngồi xuống bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Đến nhà đừng xấu hổ nhé cháu, thích ăn gì thì gắp, không gắp đến thì bảo Bùi Dương giúp cháu, đừng khách khí nhé cô bé.” Tiếp theo lại hỏi: “Cháu tên Bạch Cẩn à? Bà nghe Tiểu Nguyệt Nhi nói, ôi tên hay quá, người cũng xinh...”
Trong lòng Bạch Cẩn rất câu nệ, chỉ là trên mặt không hiện tí nào, bà nội Bùi nói cái gì cô sẽ an tĩnh cười bồi, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Bà nội Bùi khó khăn nghỉ miệng, thím ba thọc vào, hỏi: “Ôi Tiểu Bạch, thím nghe nói cháu mở quán cà phê à?” Bạch Cẩn gật gật đầu, “Đúng ạ.”
Thím ba ăn một miếng đồ ăn, tùy ý hỏi thăm: “Bố mẹ làm gì cháu, giờ chắc là đều về hưu nhỉ, bình thường có giúp đỡ cháu làm ăn không? Ôi con gái mà một mình làm ăn rất vất vả... Một tháng có thể kiếm bao nhiêu vậy?”
Thím ta nói liên miên lải nhải, hỏi toàn là mấy chuyện mà một người có con cháu sắp cưới vợ, cần tìm hiểu rõ ràng đàng gái, xem phải chăng thân gia trong sạch có tí tài sản riêng, xứng với thiếu gia bảo bối nhà mình.
Lập tức trên mình Bạch Cẩn hội tụ mấy ánh mắt, cô mất tự nhiên cụp xuống mắt.
Ông nội Bùi thì không nói tiếng nào uống rượu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, bà nội Bùi cười tủm tỉm không nói lời nào, mấy đứa nhóc choai choai nhà chú hai chú ba tò mò nhìn cô, vợ chồng chú hai chú ba thì trắng trợn đánh giá cô.
Bố mẹ Bùi không rõ tình huống nhà cô lắm, Bùi Dương chỉ nói bố Bạch Cẩn đã qua đời, chuyện khác thì không hiểu nhiều lắm, lúc này vừa muốn nghe cô bé này thổ lộ về mình mình nhiều hơn tí, lại sợ cô xấu hổ.
Bạch Cẩn im lặng một hồi không biết nên nói rõ tình huống nhà mình thế nào, lòng Bùi Dương nóng như lửa đốt, sợ cô mím môi nói xin lỗi, đứng dậy đi luôn, gia đình của cô là tổn thương nơi đáy lòng cô, anh sao có thể để cô khoét vết sẹo trước trước người xa lạ?
Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Bùi biết con trai mình để ý Bạch Cẩn bao nhiêu, lo Bùi Dương buổi tối sẽ bị “Làm khó dễ”, vội vàng hoà giải, “Ôi A Mai, thím hỏi người ta một đống vấn đề một lúc, Tiểu Bạch bị thím hỏi mà ngây ra kìa, có chuyện gì ăn xong cơm lại nói, mau ăn cơm đi.”
Bạch Cẩn lặng lẽ thở dài một hơi, cô nhìn thì bình tĩnh, thật ra hơi sợ hãi những ánh mắt dò xét này, mặc dù biết đây là ý tốt, nhưng vẫn rất không quen, chợt bị ánh mắt cả một phòng dọa, thừa dịp các trưởng bối cô không chú ý, cô trừng mắt nhìn Bùi Dương, anh bất đắc dĩ lại đau lòng mỉm cười, cầm tay của cô dưới gầm bàn.
Cô là vì anh, mới chịu đựng sự bất an nằm ngoài rất nhiều điều quen thuộc, không thì, một người tự giải trí trong thế giới của mình như Bạch Cẩn, cần gì phải lấy tư thái thấp hơn để kiêng kị nghênh đón mặt mũi và tình cảm của người thân anh, để mình rơi vào hoàn cảnh gần như chật vật như thế?
Anh luôn lặng yên nhìn Bạch Cẩn, đến khi cô ăn hết đồ ăn trong bát, Bùi Dương kéo cô đứng rời bàn, đi đến ban công. Anh vịn vai của cô, nghiêm túc xin lỗi: “Thực sự anh không biết nhà chú hai chú ba tối nay sẽ đến, chắc là ý của bà, trước đó bà luôn giục anh tìm bạn gái... anh biết kiểu náo nhiệt thế này em là không quen, nhưng hình như anh cũng không có cách giải quyết gì tốt hơn, anh xin lỗi.”
Anh cau mày, như cảm thấy lôi cô ra khỏi cuộc sống ban đầu là khiến cô chịu tủi thân bao lớn, giống như Bạch Cẩn trong lòng anh là tiên nữ không dính khói lửa trần gian gì, ngay cả người thân mình có ý tốt hỏi thăm và tìm hiểu cũng thành quấy rầy và tổn thương với cô. Anh coi vấn đề này thành một chuyện cần xin lỗi, bởi vì cô vốn có thể rất sống rất vui vẻ rất độc lập.
Mỗi cô gái sau khi gả cho một người đàn ông, người đàn ông đối xử với cô ấy, như một bà chủ có thể quét rác có thể làm cơm có thể ứng phó với tam cô lục bà các kiểu quan hệ phức tạp, sẽ phải cẩn thận đấu tranh trong gia đình, có lúc cần phải bảo vệ sự hài hòa ổn định trong nhà của mình, quan trọng nhất chính là mặt mũi người đàn ông. Ai sẽ đi quan tâm trước kia tính cách cô gái này là như thế nào? Bạn không giỏi giao tiếp, xấu hổ thận trọng thì sao? Không biết cũng sẽ phải biết! Đã gả đi rồi, những chuyện này nên là phụ nữ xử lý.
Sẽ có ai như anh, cọi một người lạnh đạm lại có chút cao ngạo như Bạch Cẩn thành bảo bối, chỉ sợ khiến cô oan uổng bản thân mà cười bồi vào.
Bạch Cẩn không phải người gỗ, trái tim anh luôn đặt trong tay cô, cô biết đây là trân bảo nhân gian vô giá.
“Đây là người nhà của anh mà, mặc dù em không quen nhưng cũng sẽ không ghét đâu, anh không cần nói xin lỗi. Vả lại... Không phải sớm muộn sẽ phải gặp nhỉ? Trước đó lúc em đồng ý với anh ăn tết tới dùng cơm cũng đã nghĩ đến.”
Cô nắm lại tay anh, cùng anh mười ngón đan xen, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, Bạch Cẩn cảm thấy bình yên, đột nhiên cảm thấy được dung nhập vào một gia đình thật ra cũng không có đáng sợ như vậy, trong hồng trần khói lửa, ân tình rộn ràng như thủy triều, với cô mà nói quả thực quá chen chúc, nhưng có anh ở bên, như thuyền như mái chèo, mở ra một gợn sóng, mặc cô đi hay ở.
Cô có lý do gì để yêu cầu nhiều hơn?
Không còn ai tốt hơn nữa.