Lúc nhận điện thoại Bùi Dương, Bạch Cẩn vừa hay ngủ được một giờ, cô mơ mơ màng màng mò điện thoại cạnh đầu giường, khàn giọng nói: “Alo—— “
“Vừa tỉnh ngủ à? Uống chút nước trước đi, ” Bùi Dương thấp giọng nói, “Thu đông khô ráo, lúc rời giường sẽ hơi khàn giọng, tối anh mua cho em một bình mật sơn trà nhé.”
Bạch Cẩn uống một hớp nước, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều, ngồi trên giường nói: “Ừm, em đi mua chung với anh đi, bồn cây xanh bên bệ cửa sổ trông hơi ghét rồi, tiện cùng em ra ngoài mua bồn hoa đi.”
“Ừm được.”
Buổi chiều Bạch Cẩn ở ngay quán chờ Bùi Dương, lúc anh tới đã là hơn bảy giờ, Hoàn Tử thấy anh thì tót một cái là đến, gần như là vui vẻ ra mặt, “Luật sư Bùi, anh đến rồi. Anh không đến Bạch Mỹ Nhân cũng không đi, quán cũng không đóng được.”
Bùi Dương mỉm cười gật đầu với Hoàn Tử.
“Em có thể về trước, chị có cần em ở cùng đâu.” Bạch Cẩn nói: “Là em không tin chị có thể khóa cửa.”
Hoàn Tử lập tức cất giọng nói: “Chị quên lần trước…”
Bạch Cẩn ngắt cô ấy: “Ôi ôi rồi, cảm tạ ơn em cẩn thận, giờ chị đi ngay, được chưa.” Cô cầm túi, cười nói với Hoàn Tử dọn dẹp phải đóng cửa: “Tối nay làm phiền em, ngày mai mang Từ Kí* đến sớm cho em.”
*Nguyên văn [徐记]; có lẽ là Tsui Kee, tức quán Dim sum nổi tiếng Hong Kong
“Bạch Mỹ Nhân vạn tuế!” Hoàn Tử reo hò.
Bùi Dương nắm tay Bạch Cẩn lên xe, thắt dây an toàn xong, anh hỏi: “Chờ trong quán bao lâu rồi? Hôm nay trước khi tan việc bỗng nhiên phải xử lý một văn kiện, quên nói em nghe, đói bụng không?”
Bụng Bạch Cẩn vừa hay phát ra một tiếng ọc, cách áo len cô sờ sờ bụng, “Hơi đói. Bỗng nhiên muốn ăn lẩu, kiểu tự phục vụ ấy.”
Bùi Dương nhíu mày, “Mấy cửa hàng kia mùi khói lắm, ăn xong cả người toàn mùi… Cũng không sạch sẽ.”
“Cũng không hay đi, bỗng nhiên em rất muốn đi ăn.” Bạch Cẩn mắt nhìn phía trước, lúc này đường đã không đông nữa, xe lui xe tới như sao băng lướt qua từ bên cạnh họ, nê ông cao ốc trong thành phố sáng lên theo thứ tự, đầy cả con đường phía trước.
Cô khẽ cười nói: “Vả lại em cảm thấy phải tự mình đi nướng thịt, rất thú vị. Lúc đại học có đi cùng bạn cùng phòng, về sau tốt nghiệp, tất cả mọi người không thường liên lạc, em… không tìm thấy ai có thể đi ăn với em, một mình đi ăn tự phục vụ thấy kỳ kỳ.”
Khóe miệng cô cong lên, cười như thường ngày, nhưng Bùi Dương cảm thấy thần sắc trên mặt cô hơi cô đơn, cô ở đây, không có ai quen, cũng không nghe cô nói mấy về bạn bè, luôn một mình đến quán, một mình mua thức ăn về nhà. Trước khi anh tìm được cô thì mấy năm nay, cô đều sống vậy.
Bùi Dương im lặng rất lâu, Bạch Cẩn cảm thấy như biết anh đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói: “Không có gì, bây giờ không phải là có anh đi cùng em sao?”
Lòng anh nhũn ra, gật đầu nói: “Lần này nghe em, nhưng thật sự không thể ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe. Thèm quá thì anh làm cho em ăn ở nhà, cũng để thật nhiều đĩa nhỏ ở góc để em tự đi lấy, lại gọi thêm mấy người bạn, có không khí một tí… Trời ạ, nghe mà anh phát đói lên được.”
Bạch Cẩn dựa vào cửa sổ xe, cười.
Quán lẩu tự phục vụ rất dễ tìm, hai người tìm bừa một quán an vị. Bùi Dương móc khăn ướt trong bọc ra, khăn ướt lau mặt bàn, xong còn dùng khăn tay lau hết mỡ đông lại.
Bạch Cẩn thấy ngạc nhiên, lần đầu thấy có người đi ăn quán mà còn khó tính như thế, buồn cười nói: “Sao mà em không biết anh còn có bệnh thích sạch sẽ nhỉ?”
“Cũng không phải bệnh thích sạch sẽ gì, chỉ là không chịu nổi bóng mỡ trên bàn thôi, nhìn thì không thoải mái.” Bùi Dương lại cầm khăn ướt lau tay, “Hành lang này chật quá, anh không đi khắp nơi lấy đồ ăn được, em cứ lấy bừa giúp anh mang một ít về nhúng là được.”
Chắc là vừa tan tầm, anh không có mặc quần áo thường, áo sơ mi thêm quần tây, trông sạch sẽ. Bạch Cẩn đột nhiên cảm thấy không nên dẫn anh tới đây, áo sơ mi trắng giặt rất phiền.
“Hay là… Chúng mình đi ăn cơm Tây đi…” Bạch Cẩn đứng trước mặt anh, cụp mắt xuống nhìn anh, rất là có lỗi.
Bùi Dương cởi một nút, xoa xoa ngón tay của cô, “Không sao, đưa tiền rồi, quần áo bẩn thì giặt, quan trọng chính là em muốn ăn.”
Bạch Cẩn nghĩ ngợi, lấy trong túi một cái áo chống nắng, trước đó cô cố ý mua một cái, giờ vừa hay cần dùng đến. Cô đưa cái áo cho Bùi Dương, “Anh mặc cái này vào đi, chắc là có thể mặc đó. Áo sơ mi trắng dính dầu rồi rất khó giặt.”
Áo chống nắng màu đen, cũng không trông con gái, Bùi Dương mặc thế mà vừa hay hợp, áo khoác kéo căng cánh tay và eo anh, phác hoạ ra dáng người tuyệt vời, Bạch Cẩn ngoẹo đầu thưởng thức rất lâu, thấy Bùi Dương ngượng ngùng cười nói: “Rồi, đừng nhìn anh, em mau đi lấy đồ, nồi mở rồi này.”
Bạch Cẩn chọn mấy đĩa rau quả và thịt dê, rồi cầm về. Bùi Dương hình như ăn không quen những thứ này, chỉ yên tĩnh giúp cô nhúng thịt.
“Thật ra lẩu ăn ngon không không quan trọng, chỉ là em rất thích cảm giác náo nhiệt đó.” Bạch Cẩn vừa ăn vừa nói, “Khi còn bé nhà chúng em ăn tết, đều có rất nhiều người thân tới nhà dùng cơm, bố em sẽ làm nồi lẩu. Cả bàn người vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm, đặc biệt… Ấm áp.”
Bùi Dương nhúng một đĩa nấm kim châm, đợi nó mềm gắp vào bát Bạch Cẩn, “Không phải anh vừa nói rồi sao, nếu em thích, chúng mình làm ngay ở nhà, gọi mấy bạn bè quen biết đến, Hoàn Tử Hiểu Tĩnh đều được… bạn của anh em vẫn chưa biết, toàn là người rất tốt, có cơ hội chúng mình có thể cùng đi ngoài ra chơi, anh chỉ sợ em cảm thấy phiền.”
Anh rất chân thành muốn lôi cô ra từ cái thế giới nhỏ bé cô lập, Bạch Cẩn hiểu.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, em không phiền.” Bạch Cẩn cũng gắp cho anh một miếng khoai tây, “Bạn của anh em cũng rất muốn biết.”
Ăn lẩu xong, Bạch Cẩn định đi cửa hàng mua mật sơn trà trước, rồi đến chợ hoa chọn mấy bồn hoa. Bùi Dương nói: “Không cần đến cửa hàng, anh dẫn em đi một tiệm y dược, chỗ đó có bán, vả lại chất lượng tốt hơn ở cửa hàng.”
“Anh còn đi tiệm thuốc Trung y à?” Bạch Cẩn hỏi, hơi kinh ngạc.
Bùi Dương thuận miệng nói: “Bạn cũ mẹ anh, lúc bà nhức xương sống thắt lưng thường đến tiệm trung y này xoa bóp.”
Bạch Cẩn ồ một tiếng, “Vậy đi giờ này, người ta sẽ không về nhà rồi chứ?”
“Không đâu, nhà ông ấy ở đó luôn.”
Lái xe đến khu cũ, Bùi Dương chỉ vào một con đường nhỏ nói là ở đây. Y quán ở trong một cái ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu phía trước, trông thì không làm người khác chú ý lắm, chắc là khách quen mới biết là nó tồn tại.
Bùi Dương ngừng xe bên đường, đi vào một tiệm trái cây, mua một hộp táo, nói với Bạch Cẩn: “Đi thôi.”
Hai người đi vào ngõ nhỏ, đi qua một sườn núi thoai thoải, lúc này mới đến.
Cửa y quán làm từ gỗ, cửa cũng rất cao, Bạch Cẩn mặc váy, không biết làm sao cho phải, Bùi Dương trống một tay đỡ cô một cái, “Cẩn thận.”
Trong nhà là bóng đèn đời cũ, tia sáng mờ nhạt bóng chiếu không lớn, xem ra rất hoài cổ, trên tường có một cái đồng hồ, kêu tích tắc. Quầy hàng bày một cái bàn tính, một cô gái trẻ bám tay đang ngủ gà ngủ gật.
Bùi Dương đi qua, đặt hộp táo lên trên quầy, cô gái kia lập tức mở mắt, thấy rõ là ai tới, cười, “Anh Bùi, sao anh tới vậy?”