Chương 23: Trứng tráng cà chua

Bùi Dương ra rất nhanh, Bạch Cẩn đi quanh anh vừa đi vừa về một vòng, gật đầu nói: “Màu xanh lam hợp anh lắm.” so với đàn ông bình thường thì da Bùi Dương trắng hơn, ngũ quan lại thiên về nhẹ nhàng khoan khoái, mặc kiểu quần áo phong cách học sinh bèn trông rất trẻ.

Bạch Cẩn cười nói: “Lần sau đi ra ngoài có khi người khác cho rằng mình là tình chị em.”

Bùi Dương giật giật mũ, mỉm cười nói: “Có à? Anh lớn hơn em ba tuổi đó.” khóe môi anh khẽ nhếch, khí chất thanh dật nổi bật, vẫn như chàng học sinh điển trai nhất trường trong lòng Bạch Cẩn, nhất thời cô bị sắc đẹp mê đảo, quỷ thần xui khiến véo véo mặt của anh, “Da thích thật đấy…” Khi cô kịp phản ứng mình làm cái gì, đã bị Bùi Dương nhẹ nhàng nắm chặt tay.

Tay Bạch Cẩn cứng đờ, ha ha nở nụ cười, vừa muốn vung ra, Bùi Dương nắm chặt không thả: “Muốn sờ cứ sờ, mặc chàng ngắt lấy.” Anh còn nhắm mắt đặt mặt trong lòng bàn tay cô.

Cô bán hàng ở một bên nín cười.

Bạch Cẩn hiếm khi hơi xấu hổ đẩy mặt anh ra, đứng ra một chút, “Lấy cái này đi.”

Họ chọn mấy món trong tiệm khác, đều là mấy thứ trang phục mùa thu hưu nhàn. Bùi Dương quả nhiên là cái móc áo, mặc cái gì cũng dễ nhìn, Bạch Cẩn không phí sức lắm đã giúp anh phối xong.

“Cái này mặc cùng cái này, cái này có thể đi với cái kia…”

Bùi Dương chen miệng vào không nổi, chỉ cười nghe cô nói.

Mua quần áo chỉ là cái cớ để tản bộ thôi, giờ quần áo cũng mua, ăn cũng tiêu rồi, hai người đi ra cửa hàng, lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Advertisement

“Sắp đến giữa trưa rồi, em đói không?” Bùi Dương hỏi.

Bạch Cẩn lắc đầu, “Hiện tại vẫn chưa đói.”

Bùi Dương nhìn thần sắc cô mệt mỏi, biết cô hơi mệt, Bạch Cẩn xưa nay lười, không thích đi dạo giữa ban ngày, cùng Bùi Dương mua xong quần áo xong liền hơi buồn ngủ.

“Hay chúng mình mua thức ăn về đi, em ngủ trưa trước, sau khi tỉnh lại nếu đói anh sẽ nấu cơm cho em, có được không?” Bùi Dương nắm tay của cô đi về phía bãi đậu xe.

Bạch Cẩn miễn cưỡng bị anh nắm toàn bộ bàn tay, thế mà cũng không tránh, kệ anh kéo mình, lên xe Bùi Dương vẫn giúp cô thắt dây an toàn.

“Đi chỗ anh hay là đi chỗ em?” Bạch Cẩn ngáp một cái, đầu dựa vào cửa sổ xe nhìn anh.

“Đều được.”

“Hay là đi nhà em đi, em hơi quen giường.” Bạch Cẩn ngoắc ngón tay với Bùi Dương, “Anh qua đây —— “

Bùi Dương nghiêng mặt qua, “Hả?”

Bạch Cẩn thò người ra thình lình hôn một cái trên mặt anh, “Lúc bóp mặt anh đã muốn hôn một cái… làn da này thật sự khiến người ta ao ước…

Cô cười đến là tản mạn, toàn bộ cơ thể ngồi trong ghế thanh thản ôm ngực, cứ như vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm một câu về thời tiết. Hầu kết Bùi Dương khẽ hoạt động, cúi mình bưng mặt cô hôn xuống.

“Có qua có lại —— “

Vừa về tới nhà, Tiểu Bạch liền uốn éo cái mông bổ nhào vào Bạch Cẩn, một tay cô ôm Tiểu Bạch, xoa xoa một cái đầu của nó.

“Tiểu Bạch béo rồi, lần trước gặp nó còn rất nhỏ.” Bùi Dương cũng theo cô sờ soạng một cái, Tiểu Bạch rất thích Bùi Dương, nghe lời mặc anh vuốt lông.

“Béo thật, dạo này ăn được ra phết.” Bạch Cẩn cười nói, “Một người bạn của em mua đồ ăn nhập khẩu cho nó, sản phẩm của chủ nghĩa tư bản nước ngoài khiến người… Chó béo lên?”

“Bạn của em? Là Lộ Kiêu lần trước đưa em trở về sao?”

“Không phải, ” Bạch Cẩn chỉ nói với anh một lần, không ngờ Bùi Dương còn nhớ được tên Lộ Kiêu, “Một… bạn thân của em…” thật ra quan hệ của cô và Dụ Mạn rất khó để định vị thành bạn thân như mấy cô nữ sinh, đổi thành kiểu gọi trưởng thành một tí, hẳn là… chị em?

Bùi Dương “A” một tiếng rồi không nói gì.

Bạch Cẩn trông thấy Tiểu Bạch giơ móng vuốt lên bò lên người Bùi Dương, kéo hai cái chân trước của nó, “Người nó hơi bẩn, em đi giúp nó tắm rửa.”

“Không phải em rất mệt sao? Để anh tắm cho nó.” Bùi Dương biết cô có thói quen ngủ trưa, đã giờ này chắc là buồn ngủ.

Bạch Cẩn kinh ngạc nói: “Anh biết không? Nó hơi sợ nước.”

“Anh tắm cho một đứa cháu rồi, chắc là không khác lắm.” Bùi Dương cười cười, “Em cầm cho anh cái tạp dề đi, đợi lát nữa làm ướt không có quần áo thay giặt.”

“Ừm.”

Bạch Cẩn cầm tạp dề cho anh, lại chuẩn bị dụng cụ rửa ráy kỹ càng trong phòng tắm. Bùi Dương đẩy cô vào phòng ngủ, “Ngủ một giấc thật tốt, sau khi tỉnh lại anh làm bữa tối cho em, lần trước nói làm tiệc cho em, còn nhớ không?”

Bạch Cẩn buồn cười nói: “Nhớ… tiệc của anh là trứng tráng cà chua sao?”

Bùi Dương rõ ràng trì trệ sắc mặt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, “…. Một trong.”

Bạch Cẩn nhếch miệng, vui vẻ, bỗng nhiên bị anh ôm ngang lên, Bùi Dương nói: “Đừng có đả kích anh, lúc đầu lòng tin đã không đủ…” Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín chăn lông, lại đi đến bên giường kéo màn cửa kín kẽ, đi về hôn trán cô một cái, “Buổi trưa tốt lành.”

Giấc ngủ này không tệ, lúc tỉnh lại còn một lúc nữa cơm nước xong xuôi, Bạch Cẩn vuốt vuốt tóc, ngáp một cái đi ra cửa phòng. Bùi Dương nghiêng mình trên ghế sa lon híp mắt, có thể là vừa ngủ, Tiểu Bạch an tĩnh nằm sấp bên cạnh chân anh.

Bạch Cẩn đi chân đất qua, sợ đánh thức anh, ngồi xổm trước mặt anh nhìn mặt của anh, bỗng nhiên có cảm giác năm tháng yên bình. Cô quen một mình, luôn cảm thấy cứ sống cuộc sống độc thân như mình đã từng cũng rất tốt, không chiều chuộng, không cãi vã, không có mong cầu mà không đạt được, biết sống thật bình tĩnh thoải mái dễ chịu.

Tình cảm của Bùi Dương với cô mà nói có chút khó hiểu, căn bản cô không nghĩ sao lại có người vì một mối tình đầu nho nhỏ mà bằng lòng chờ nhiều năm như vậy. Anh xuất hiện lần nữa, khiến cho trình tự lúc đầu của cô loạn lên.

Thế nhưng khi anh ở bên, Bạch Cẩn sẽ rất an tâm. Tính tình Bùi Dương hòa hoãn chu đáo, cùng anh làm gì cũng vui.

Lông mi Bùi Dương thật dài, đổ một mảnh bóng râm dưới mắt anh, Bạch Cẩn nhịn không được vươn tay ra đυ.ng một cái, Bùi Dương vừa mở mắt, mày mặt khẽ cong: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Cô thu tay lại, lại bị anh nắm, Bùi Dương nói: “Bùi Nguyệt luôn nói lông mi anh rất dài, anh không chú ý… em giúp anh nhìn xem sao.” Anh từ từ nhắm hai mắt lại gần, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay của cô để trên mắt mình.

Đầu ngón tay Bạch Cẩn khẽ nhúc nhích, bóp toàn bộ cả khuôn mặt anh, cười nói: “Lần đầu thấy thấy có người để người khác đùa mình làm lưu manh…”

“Chỉ sợ em không bằng lòng đùa anh, ” Bùi Dương nhếch miệng, “Anh lấy một thứ đổi lại em hôn một cái, được không?”

Bạch Cẩn chế nhạo nói: “Ồ? Lấy cái gì đổi lại? Trứng tráng cà chua sao?”

“Không chỉ thế, tính người anh có đủ hay không?”

Bạch Cẩn bưng mặt của anh hôn một cái trên chóp mũi, “Vậy em lãi quá. Bùi đại luật sư dáng dấp đẹp trai như vậy, có ngốc mới không chiếm lợi.”

Hai người dính nhau một hồi, Bùi Dương kéo cô đi ra ngoài mua thức ăn, nói là anh làm bếp khá tốn thời gian, đi chuẩn bị sớm.