Điện thoại đặt trên băng ghế đá sáng lên, Bạch Cẩn cầm lên nhìn thử, là tin Bùi Dương gửi tới —— “Tối nay bữa tối anh cũng có cá kho, nhưng anh nghĩ chắc chắn không có ngon như em làm.”
Dưới chữ còn thêm một cái trái tim.
... Lúc Bùi Dương yêu đương, thật sự là không có hợp chút nào hình tượng anh tự thân gây dựng.
Bạch Cẩn bỗng nhiên hơi nhớ anh.
“Là cá chép dấm đường, nhưng em không biết bày, nên nhìn giống cá kho.” Cô uốn nắn, gửi cho anh.
Bùi Dương lập tức đáp: “Món đó anh học rồi, để anh làm cho em ăn nhé.”
—— “Được rồi, Bùi Nguyệt nói với em rồi, cả mì anh cũng chưa nấu bao giờ.”
—— “Trước kia lúc ở nhà không vào bếp mấy, đã nhiều năm vậy rồi, nên khiến em lau mắt mà nhìn anh.”
Bạch Cẩn vẫn nói câu kia —— “Rửa mắt mong đợi.”
Đang trò chuyện nhập tâm, bỗng nhiên Lộ Kiêu tiến gần hỏi: “Cùng ai trò chuyện mà vui thế? Hay là anh mờ nhạt quá?”
Lộ Kiêu thình lình tới gần, lúc này Bạch Cẩn mới nhớ còn có người bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Bạn trai tôi.”
Lộ Kiêu sững sờ mấy giây, mới cất tiếng hỏi: “Bạn trai? Ai vậy, người đàn ông lần trước dưới lầu nhà em à?”
Bên cạnh Bạch Cẩn xuất hiện người đàn ông nào anh ta đã tra rõ ràng, có thể khiến cho Lộ Kiêu cảm thấy có tính uy hϊếp, cũng chỉ có người đàn ông lần đó đưa cô về nhà mà anh ta trông thấy.
Lộ Kiêu hồi tưởng lại gương mặt đó, trong sạch lại đứng đắn, đầu gỗ điển hình, không ngờ Bạch Cẩn lại thích kiểu này.
“Ừm, ” Bạch Cẩn gật gật đầu, “Là anh ấy đấy.”
Lộ Kiêu lập tức cảm thấy hơi thất bại. Người đàn ông kia hình như cũng không có gì không bằng anh ta, anh ta tưởng là tính cách mình thì sẽ càng vui hơn, nhưng lại xem nhẹ khả năng Bạch Cẩn không thích mấy chàng công tử.
Bạch Cẩn giả vờ như không thấy thần sắc trên mặt anh ta, uống nốt ít bia còn lại, nhặt áo khoác lên nói: “Hơi trễ rồi, về đi.”
“Anh tiễn em.” Lộ Kiêu cũng đứng dậy.
Bạch Cẩn nhìn anh ta, “Ừm, đi thôi.”
Lộ Kiêu lại nhảy cẫng lên.
Là một mỹ nữ, mà lại còn là một mỹ nữ xinh đẹp tính cách vốn lại cực kỳ lãnh đạm, Bạch Cẩn rất giỏi từ chối người ta, đặc biệt là đàn ông. Bị kiểu con gái này lạnh nhạt chối rất nhiều lần rồi, nếu như bỗng nhiên cô đồng ý với bạn một chuyện dù chỉ là để bạn đưa cô ấy về nhà thôi, bạn cũng biết không điều khiển nổi trái tim, cứ như thắng lợi gần ngay trước mắt.
Lúc này Lộ Kiêu chính là kiểu tâm trạng này.
Đến cửa tiểu khu, Bạch Cẩn xuống xe nói câu cám ơn, đang muốn đi, Lộ Kiêu bỗng nhiên quay cửa kính xe xuống hỏi: “Anh nhớ lúc em học đại học vào câu lạc bộ nhạc dân tộc đúng không? Đánh tì bà nhỉ?”
“Đúng? Làm sao thế?” Bạch Cẩn không biết sao.
“À, anh nhớ tới một chuyện, ” Lộ Kiêu cong dôi mắt đào hoa lên cười cười, “Trong tay anh có hai tấm phiếu hội âm nhạc dân tộc, ngay tối chủ nhật, nếu em muốn đến, anh tới đón em đi.” ý cười anh ta rất sâu, dưới ánh trăng ánh đôi mắt rất quyến rũ.
Không thể không nói, gương mặt này của Lộ Kiêu là thật sự rất điển trai, tuấn tú lại mang một chút sự hư hỏng của mấy tay du côn ăn chơi, rõ là một công tử thường ra vào động tiêu tiền, lại không bị tửu sắc hao mòn cơ thể, vai rộng eo hẹp có một cái túi da tốt, lãng tử kiểu này nếu mà yên lặng nhìn về phía bạn một phút, chắc chừng chín mươi phần trăm con gái đều sẽ cảm thấy mình là kẻ huỷ diệt tình yêu của anh ta.
May sao Bạch Cẩn không phải ngày đầu tiên biết anh ta, một kẻ mê sắc đẹp thâm niên như cô, bị Lộ Kiêu cười như thế rồi nhìn chăm chú, nói không chừng đã gật đầu.
“Tâm ý thì nhận, nhưng chủ nhật bạn trai tôi đi công tác về, tôi phải đi với anh ấy.”
“Oa, dính người như thế à, anh nhớ trước kia em cũng đâu phải thế này…” Lộ Kiêu uể oải dựa vào cửa sổ xe, sời một tiếng, “Trước kia nếu anh không gọi điện thoại cho em, xưa nay em sẽ không chủ động liên lạc anh. Chẳng lẽ đối với em anh không có tí lực hấp dẫn gì sao?”
Anh ta trêu chọc như là ghen tuông, nói nửa thật nửa giả, Bạch Cẩn cũng không coi là thật: “Lâu như vậy rồi mà anh còn nhớ rõ, thù hằn lắm hả? Đêm dài, mau đi về đi.”
Sắp nửa đêm, hai người cứ ở cửa tiểu khu như vậy cũng không giống có chuyện gì, Lộ Kiêu cười khoát tay áo, lái xe đi.
Bạch Cẩn tắm rửa xong đi ra ngoài, đúng lúc Bùi Dương gọi điện thoại tới.
“Alo —— “
“Anh nghĩ chắc em còn chưa ngủ, nên trực tiếp gọi tới, không làm phiền giấc ngủ của em chứ?” giọng Bùi Dương nghe có hơi mỏi, hẳn là vừa làm việc xong.
Bạch Cẩn xoa xoa tóc, mở loa ngoài: “Em vừa tắm rửa xong. Còn anh, vừa làm việc xong sao?”
Bùi Dương nặng nề cười: “Đoán chuẩn quá, ừ, lần đầu cảm thấy đi công tác ở bên ngoài rất là bực bội, muốn mau về gặp em.”
“Tổng cộng chẳng mấy ngày, lại nói em cũng chạy không được mà.” Bạch Cẩn bật cười, “Muộn như vậy rồi, anh vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi.”
“Giờ anh không buồn ngủ lắm, nên muốn nghe giọng của em.”
Bạch Cẩn không làm gì được anh, người đàn ông này thật sự không phải lần đầu tiên yêu đương chứ? Hai mươi tám mà như trẻ trâu ấy.
Cô đi tập yoga lại xong lại cùng Lộ Kiêu ra ngoài ngồi chơi, thực sự là có hơi buồn ngủ, nói khẽ: “Tạm thời em không có gì muốn nói, đề nghị anh lên Wechat ghi âm lại giọng nói.”
Bùi Dương cầm điện thoại quả thực bị cô chọc cáu bật cười, lúc đầu muốn làm nũng với cô, cô gái này quả là cục đá, anh bất đắc dĩ cười nói: “Không đùa em nữa, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Cẩn để điện thoại xuống, ùng ục bò lên giường.
Mặc dù nói hai người mới vừa ở bên nhau không bao lâu, nhưng tốt xấu gì Bùi Dương cũng coi như là bạn trai cũ của cô, chuyện tái hợp thế này vốn là không có gì mới mẻ, mà sao anh như là có mối tình đầu, hào hứng tăng vọt thế nhỉ?
Bạch Cẩn không nghĩ ra, lúc đầu tính tình cô đã lãnh đạm, chưa từng thử tình yêu cuồng nhiệt là cảm giác gì, không thể nào hiểu được lời nhiệt tình của người khác là từ đâu mà tới. Thứ tình yêu cô có thể tiếp nhận chính là nước chảy thành sông, câu chuyện có oanh oanh liệt liệt đi nữa, nếu như nhân vật chính biến thành cô, đều sẽ mau chóng hạ nhiệt thành vô vị.
Không nghi ngờ gì giờ Bạch Cẩn xác nhận mình thích Bùi Dương, nhưng chỉ là thích mà thôi, cũng không nóng ruột nóng gan, không ưu sầu đến mất mát. Cô sợ Bùi Dương sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng cô quả thực cũng không thể trả giá thêm gì.
Về phần chuyện Lộ Kiêu, lúc đầu Bạch Cẩn muốn nói với Bùi Dương, suy nghĩ rồi vẫn nói trước mặt tốt hơn, không giờ anh đang làm việc còn phải buồn rầu chuyện tình địch.