Chương 46: Khen Ngợi

"Không, múc không được nữa, đầu khe đá kia hiện tại đã không còn thấy giọt nước nào nữa rồi, chút nước cuối cùng này là chúng ta gặp được vừa khéo, nếu đêm nay không múc, với thời tiết quỷ quái này, ngày mai nó cũng sẽ mất hết, nếu không những người ở tướng quân phủ cũng sẽ không đoạt của chúng ta, bọn họ ngồi chờ cả một đêm, sáng mai lại múc là được rồi, không phải sao."

"Không... Không còn nữa?" Vẻ mặt lý chính đầy thất vọng.

"Có thể tìm được chút nước này là đã tốt rồi, đây đều là do chúng ta có vận khí tốt, cầm đi rồi sáng mai nấu sôi để nguội, phía trên đặt nồi chưng lương khô, phía dưới nấu nước cho mọi người uống tiết kiệm một chút để vẫn còn sức chống cự thêm một ngày, sau này lại tiếp tục tìm." Mạnh lão gia tử vẫn không nói gì, hiện giờ điềm tĩnh lên tiếng.

"Nói đến việc này, công lao thuộc về A La." Mạnh Thường Hiếu nói tiếp: "Nếu A La không có đưa cho chúng ta bảo bối chiếu sáng thật tốt, làm sao có thể nhìn thấy được hố nước nhỏ như vậy."

"Tiểu A La của chúng ta là hài tử có phúc…Trước khổ sau ngọt!" Mạnh lão gia tử ám chỉ, cảm thán một câu.

"Đúng, đúng, tam thúc nói rất đúng, hài tử này có phúc, lại còn không ích kỷ..." Lý chính cũng cảm thán theo.

"Từ nhỏ A La đã rất ngoan, nếu có trách thì trách ở việc con bé đầu thai sai lầm, không gặp được người nhà tốt…"

"Người của tướng quân phủ đối xử với nàng không tốt, nhà của tam thúc công đối xử với nàng tốt là đủ rồi, cũng không cần phải làm mọi cách để tiến lên nhận thân, những người đó tầm mắt quá cao, xem thường nông dân như chúng ta."

"..."

Lời này nói xong thì lại chuyển sang ý khác rồi.



Mạnh Thanh La đi theo phía sau đoàn người, khi nghe được mọi người đang nghị luận thì nàng rất muốn trở về đổ đầy cái hố nước nhỏ kia, nhưng lại không tìm thấy vị trí cụ thể, lại sợ không đi theo người nhà sẽ lo lắng, trong lỗ tai nàng vẫn còn vang vọng tiếng nương lo lắng lần trước, nghĩ lại vẫn nên bỏ qua cơ hội lần này.

Mọi người trở lại chỗ nghỉ chân, nhìn thấy năm người đi tìm nước đều đã trở lại, trong tay mọi người còn xách theo dụng cụ đựng đầy nước, ai nấy đều vui vẻ xông tới, hỏi cái này hỏi kia.

Nhưng cho dù là có nước Dương thị cũng không quan tâm, nàng ta chen vào đám người, lập tức hỏi Mạnh lão gia tử: "Cha, A La đâu?"

Mạnh lão gia tử bị nàng ta hỏi nên sửng sốt: "Không phải A La ở cùng với các con sao? Sao lại hỏi cha?"

Cái gì?

Mạnh Thanh La quan sát thấy Dương thị sắp chụp đùi, nằm dưới đất gào khóc, nàng nhanh chân từ đám người chen ra ngoài: "Nương, gia gia, con ở đây!"

"A La, con đi đâu vậy? Không phải con đuổi theo gia gia sao?" Dương thị tiến lên túm lấy cánh tay của nàng, giống như sợ nàng đột nhiên biến mất vậy.

"Đúng vậy, A La, cháu đã đi đâu vậy?" Gia gia cũng hỏi.

"Gia gia, cháu đi cùng với mọi người, cũng cùng trở về với mọi người mà?" Mạnh Thanh La nghiêng đầu nhìn gia gia.

Mạnh lão gia tử: "..."

Ta tin ngươi mới là lạ!



Mọi người: "? ? ?"

"Nếu gia gia không tin, ngài hỏi Sơn Tử đại ca một chút xem phía sau hắn ta có người đi theo hay không?" Mạnh Thanh La chỉ một thanh niên da đen ở trong đám người.

Sơn Tử nhìn về phía nàng, lại nhìn mọi người, trừng mắt thật to: "Là ngươi đi theo sau lưng ta à, ta còn tưởng là Đàn Tùng nữa đấy!"

"Ta đi ở đằng đầu của đoàn người luôn đấy, sao lại có chuyện đi ở sau lưng ngươi? Đúng là đồ ngốc." Nam tử tên Đàn Tùng mở miệng ra mắng: "Nếu A La là người xấu thì mạng nhỏ của ngươi đã không còn lâu rồi!"

Mặt của Sơn Tử lúc đầu đỏ lên, sau đó lại biến thành màu trắng.

Ặc...

Mạnh Thanh La nhìn về người bị nàng chỉ lúc nãy, thật xin lỗi Sơn Tử đại ca, vì sự nghiệp tìm nước của chúng ta, cái nồi này đành để ngươi lãnh vậy, trăm ngàn lần đừng để rớt nhé.

"Hồ đồ!" Gia gia mắng tôn nữ một câu, rồi nói với mọi người: "Được rồi, nước uống của ngày mai đã được giải quyết, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, lão đại nhà ta, còn có đám người Hổ Tử bị thương, đến nhà của ta băng bó vết thương một chút, nếu như bị sốt sẽ phiền phức lắm."

"Nhà của Tam thúc còn đủ thuốc không?" Mạnh lý chính hỏi.

Lão gia tử gật đầu với ông ấy, ý bảo thuốc cho bốn người này trị ngoại thương vẫn có đủ.