Chương 6: Liên nỏ võ hầu
Gió tháng 3 luôn còn mang theo chút se lạnh, đặc biệt là khi phóng ngựa chạy như bay, gió thổi vào mặt sắc như dao, may mà lũ mã tặc đã quen với cuộc sống này, không đến nỗi bị cào rách mặt, tả tơi.
Nơi các mã tặc ẩn mình là một thôn nhỏ gọi là kênh mương, xuất phát từ đây tới quận Ngư Dương không xa lắm, khoảng ba trăm dặm, hơn nữa đường xá của Đại Tùy vừa bằng và thẳng, chiến mã chạy rất thoải mái. Nói thoải mái chỉ là tương đối, nếu là dân thường ngồi lắc lư nửa giờ trên lưng ngựa có lẽ mông sẽ bị mài rách da, chạy một mạch ba trăm dặm, kể cả kỵ binh chính quy cũng sẽ cảm thấy đau khổ. Người ngồi lâu dài trên lưng ngựa rất dễ nhận ra, đi trên đường bạn thấy hai chân của ai không được tự nhiên, chân vòng kiêng, khi đi thân trên bất động, thân dưới lắc lư, không phải người cưỡi ngựa lâu dài thì là trẻ bị bại liệt.
Nếu ở trong nhà tắm thì càng dễ phân biệt, trên mông ai có nốt chai là gần như có thể xác định được thân phận, không phải ngày nào cũng bị đánh thì là ngày tám tiếng cưỡi ngựa. Chuyện hàng ngày bị đánh cũng chưa thấy ai nỡ đánh chai cả mông.
Đám mã tặc này ban đầu đi theo Trương Trọng Kiên sinh sống ở Yến Sơn đã nhiều năm, rồi lại sống mấy năm ở Tái Bắc, họ đã quen với những ngày tháng trên lưng ngựa. Sau khi từ kênh mương đi về phía bắc tới huyện Cố An mua đồ tiếp viện xong, đội mã tặc Thiết Phù Đồ ở vùng Trác quận U Châu như những gã hòa thượng rời đi, điểm dừng chân tiếp theo của chúng là quận Ngư Dương, không ai ngờ cái nơi bé tí tẹo ấy lại quăng xuống nhiều tính mạng các anh em như thế.
- A gia, tiểu Địch có ở Ngư Dương không?
Lý Nhàn đang cưỡi một con ngựa đen mới hai tuổi, đây là con ngựa do Trương Trọng Kiên cố ý chọn ra cho hắn từ trong mấy chục con ngựa non. Nghe nói cũng có huyết thống Bác Đạp Ô nổi tiếng của Khiết Đan, nhưng phía trên vó ngựa không có bốn mảng lông trắng như mây. Con ngựa này đã được Lý Nhàn nuôi hơn một năm, rất thích nó. Trần Tước Nhi từng cố ý giễu cợt nói một con Bác Đạp Ô không thuần khiết thì có gì là hiếm? Tiểu tử ngốc nhà ngươi có gì đắc ý. Lý Nhàn với vẻ mặt thâm trầm nói tiểu Điểu ca không hiểu, ngựa không giống với người, giống tạp chưa chắc đã không phải là đồ tốt.
Trương Trọng Kiên ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt: “Được cô cô đón đến núi Bát Tiên, nói gì thì nha đầu đó căn cốt thanh kỳ là mầm giống tốt, thế nào cũng phải thu làm đệ tử nhập môn. Con cũng biết đấy, ta không thể trêu vào cô cô kia của con.”
Lý Nhàn mỉm cười, đúng thế, trong lục lâm này đâu có mấy người đàn ông dám trêu ghẹo Hồng Phất Nữ.
Lý Nhàn cảm thán, cùng là cô cô, khoảng cách lại lớn thế? Dương Quá có cô cô, cuối cùng đã thành vợ hắn, còn ta cũng có cô cô, không cẩn thận có lẽ thành nghĩa mẫu của ta mất.
- Lão gia, nếu đánh nhau thật, người và cô cô ai lợi hại hơn?
Lý Nhàn vẫn rất tò mò vấn đề này.
Trương Trọng Kiên nghĩ một lát nói:
- Lập tức chém gϊếŧ, không cần năm hiệp ta có thể thắng nàng. Nếu chiến đấu gần, những tiểu xảo đó của cô cô con khi thi triển, ta thật sự không nói được ai thắng ai thua. Những thủ đoạn ngổn ngang ấy của nàng ta, nghĩ lại thật khiến người khác đau đầu.
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn thở dài.
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc một nghĩa mẫu rất tốt, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Trương Trọng Kiên liếc nhìn Lý Nhàn nói:
- Không được nói bậy! Trong lòng Hiền đệ Dược Sư có kế trị quốc, văn trị võ công đều ở trên ta. Hơn nửa Hồng Phất và y từ lâu đã có hôn ước, sau này không được nói những câu lung tung như thế, để cô cô con nghe được sẽ xé rách miệng con ra.
Lý Nhàn rùng mình, nghĩ lúc nhỏ khi lần đầu tiên gặp Hồng Phất Nữ, giờ vẫn đang sợ hãi trong lòng. Cũng không biết bà cô liều mạng kia có phải là đi ra từ cốc Ác Nhân không, mà lại bắt một con gấu đen gần trưởng thành tới nhốt trong sơn động, sau đó hỏi Lý Nhàn mới bảy tuổi đã ăn tay gấu bao giờ chưa. Lý Nhàn chưa từng ăn, Hồng Phất lại hỏi muốn ăn không? Lý Nhàn đương nhiên nói muốn ăn, sau đó Hồng Phất tự nhiên mỉm cười nói:
- Ngươi tự đi cắt đi.
Sau đó một chân đạp Lý Nhàn vào sơn động.
Trương Trọng Kiên vội vã xông vào cứu Lý Nhàn, Hồng Phất nghiêm trang nói nếu muốn để hắn thật sự trưởng thành thì phải đối mặt với đủ các nguy hiểm, không ngừng trưởng thành trong thử thách sinh tử mới được. Lời này nói hiên ngang lẫm liệt và rất có lý, vậy nên Trương Trọng Kiên cầm một cây cung đứng ở cửa sơn động canh giữ, không vào giải cứu Lý Nhàn trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hồng Phất đứng ở cửa sơn động hét lớn với Lý Nhàn:
- Tiểu tử kia, đàn ông bất luận muốn làm gì cũng đều phải dựa vào sự nỗ lực của mình để giành lấy. Muốn ăn tay gấu thì phải tự đi cắt lấy!
Lý Nhàn kêu rên trong sơn động:
- Cô cô…
Hồng Phất cắn răng nhẫn tâm nói:
- Đừng xin ta, ngươi là đàn ông, chẳng lẽ ngay cả thứ mình muốn ăn cũng không lấy được sao?
Lý Nhàn vừa chật vật né tránh vừa đờ đẫn khóc nức nở kêu lên:
- Cô cô nói không sai, thứ đàn ông muốn thì phải tự mình giành lấy. Thế nhưng cô cô, người bảo ta cắt tay gấu, ít nhất cũng phải cho ta một con dao chứ?
Hồng Phất…
Đây đúng là một nữ ma đầu nha, Lý Nhàn cảm thán trong lòng.
- Lão gia, bộ lạc của người Hề cách quận Ngư Dương rất gần?
Lần này Thiết Phù Đồ di chuyển đến quận Ngư Dương là quyết định của Trương Trọng Kiên, lý do là vì gần đây Hồng Phất ở quận Ngư Dương đã đưa tin cho Trương Trọng Kiên nói, gần đây người Hề thường xuyên vòng qua trường thành tới Đả Thảo Cốc. Lúc này Lý Tĩnh đang ẩn cư trên Bàn Sơn trong quận Ngư Dương, vì thế Hồng Phất cũng ở đây. Chỉ có điều hai người lại không sống cùng một ngọn núi, Hồng Phất ẩn cư ở núi Bát Tiên, cách Bàn Sơn còn một lộ trình rất xa. Người Hề so với Đột Quyết mà nói không hung tàn hiếu chiến, hơn nữa quan hệ với người Hán vẫn luôn rất ổn định. Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, binh quận Ngư Dương liều mạng cũng không chặn được cửa trường thành phía bắc.
- Ra khỏi trường thành phía bắc chính là địa bàn của bộ lạc người Hề, người Hề sống dựa vào sông Nhu Thủy, vốn là một lũ người nhát gan, giỏi biến hóa, hiền hòa hơn nhiều so với người Đột Quyết, những người bán rong của các nơi như Thượng Cốc Bác Lăng thích nhất là kết bạn với người Hề, họ hiếu khách mà hào sảng, người bán rong mỗi lần đều có thể thắng lợi trở về. Lần này họ thường xuyên vào trong quan nội, nói không chừng là trong tộc người Hề đã xảy ra chuyện lớn gì.
Trương Trọng Kiên mỉm cười nói:
- Dược Sư ở quận Ngư Dương giả dạng người Tán, chuyện của người Hề khiến cho Quận thủ Ngư Dương là Bùi Viêm sứt đầu mẻ trán, mấy lần gã phái người tới mời Dược Sư xuất núi nhưng đều bị Dược Sư từ chối, cô cô con bảo ta đi cũng là để khuyên nhủ Dược Sư. Y mặc dù không muốn làm quan thì cũng nên vì bách tính Ngư Dương mà làm chút chuyện.
Lý Nhàn bĩu môi, trong lòng tự nhủ Lý Dược Sư không có lòng dạ làm quan ư? Lão gia ngốc như ngài và Hồng Phất đối xử với y như cao nhân ngoại thế không màng danh lợi, một người vì làm quan mà ngay cả người vợ có hôn ước cũng từ bỏ được, thậm chí còn mưu hại người ta, không có lòng dạ làm quan sao? Lừa gạt!
- Đợi đến Ngư Dương, a gia sẽ xin Dược Sư nghĩ một cái tên chữ cho con.
Trương Trọng Kiên mỉm cười nói:
- A gia đọc sách không nhiều, cũng nên tìm một danh sư cho con để học các thứ của thánh nhân.
Lý Nhàn nói:
- Thôi đi, a gia, tên chữ không phải như gái điếm mà ai cũng có thể ghẹo linh tinh.
- Nhàn nhi, tại sao có vẻ con không thích Dược Sư lắm?
Lý Nhàn nghiêng đầu, lười không muốn giải thích.
Thiết Phù Đồ là cái tên Lý Nhàn nghĩ ra, đến giờ Trương Trọng Kiên đều đang kinh ngạc rằng tại sao khi đó đứa bé ba tuổi ấy lại nói được ra cái tên này. Tuy nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, đám mã tặc này rất thích cái tên ấy. Dù họ không biết Thiết Phù Đồ có nghĩa là gì, mặc kệ nó, nghe khí phách là được rồi. Từ thời Ngũ Đại cách gọi với kỵ binh tinh nhuệ thường dùng ba chữ Thiết Phù Đồ, đến đời Tống thì đặc chỉ kỵ binh trọng giáp dưới trướng Kim quốc Hoàn Nhan Ngột Truật.
Dân phong phương bắc hung hãn, hơn sáu mươi kỵ tuấn mã phi như bay, dân chúng thấy vậy vô cùng sợ hãi. Lúc này Đại Tùy còn chưa tới giai đoạn hỗn loạn cùng cực, quốc gia cường thịnh, pháp luật nghiêm khắc, các nơi ít khi thấy mã tặc trộm cướp. Trên mảnh đất rộng lớn Yến Triệu, phong khí dân chúng hung hãn, dũng mãnh, đàn ông quen với gậy gộc nên thấy nhiều đội ngựa cũng không chạy tán loạn. Đi liên tục ba ngày đường, cuối cùng đã tiến vào địa giới quận Ngư Dương trước hoàng hôn.
Huyện Ngư Dương thuộc quyền cai trị của quận Ngư Dương, cũng là huyện duy nhất của hạ hạt Ngư Dương.
Huyện Ngư Dương không lớn, nhưng quận trị, huyện lị đều nằm ở đây, do đó trong huyện thành cũng yên ổn thái bình. Trương Trọng Kiên dẫn người tới huyện thành chứ không vào, lao thẳng về núi Bát Tiên. Núi Bát Tiên ở phía đông bắc huyện thành, cách huyện thành cũng có lộ trình không gần. Lý Nhàn day chiếc mông cứng đờ hỏi:
- A gia đã tới Bàn Sơn, tại sao không đi gặp Dược Sư hiền đệ trước?
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Vốn đã không định gặp gã.
- Tại sao?
- Trước đây Dược Sư khuyên ta đầu quân cho Sở quốc công Công Dương Tố, chỉ là ta và người của Dương gia không có giao tình tốt. Hồi đó Dương Kiên chiêu dụ, ông đây cũng chẳng thèm, huống hồ là một Sở Quốc Công? Huynh đệ Tôn Thiện An thường ngày có công lao lớn, nhưng lại bị Dương Tố hại chết. Ông đây không gϊếŧ gã đã là tốt lắm rồi, sao lại tới chỗ chúng làm việc chứ? Dược Sư khổ sở khuyên nhủ, ta chỉ là không theo, giờ tùy tiện lên núi gặp Dược Sư, chỉ sợ khuyên y xuống núi lại phản tác dụng. Chuyện của người Hề, không có gì khó làm, ông đây đã tới thì hà tất gì lại phải tới Bàn Sơn nhìn sắc mặt Dược Sư?
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Xem ra a gia đối với hiền đệ Dược Sư đó cũng chẳng thân thiết gì cả.
Trương Trọng Kiên day trán, mỉm cười nói:
- Tiểu tử con thông minh đấy, Dược Sư cái gì cũng tốt, chỉ là quá bạc tình. Uyển Thừa đã đợi hắn nhiều năm rồi, cũng không biết tại sao lại chần chừ không chịu cưới! Mỗi lần gặp hắn, trong lòng ta đều không thoải mái, vì thế chi bằng không gặp nữa. (Ghi chú 1)
Mọi người thấy sắp đến nơi cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói phóng ngựa chạy như bay. Dưới núi Bát Tiên có một thôn tên là Tiểu Đao, trong thôn có hơn bảy mươi hộ dân. Dân cư trong thôn sống nhờ vào dãy núi này, tính tình họ thuần phác. Trương Trọng Kiên trước đây từng đến núi Bát Tiên do đó biết dưới chân núi có một cái thôn, dự định sau khi tới thôn Tiểu Đao sẽ dừng chân lấy nước uống, sau đó lại lên núi gặp Hồng Phất.
Cách sơn thôn còn hai ba dặm, Trương Trọng Kiên cười nói:
- Lý Chính trong thôn trước mặt kia tên là Trần Tiểu Đao, đã hơn sáu mươi vẫn một hơi uống cạn hai cân rượu gạo, lần trước đã nghỉ chân trong nhà lão.
Lý Nhàn vừa định nói sao Lý Chính vẫn có thể cấu kết với đại mã tặc ngài vậy, thì bỗng nhiên căng thẳng trong lòng, ngửa người ra sau ép vào lưng ngựa, một chiếc tên nỏ ép trước ngực hắn, xé toạc vạt áo hắn ra, tiếp đó bèn nghe thấy một loạt tiếng động lớn, từ trong rừng cây hai bên đường bắn ra vô số tên nỏ như mưa, có mấy huynh đệ Thiết Phù Đồ đã bị bắn ngã ngựa!
Trương Trọng Kiên hét lớn một tiếng, các huynh đệ của Thiết Phù Đồ lập tức tản đi.
- Là lính Đại Tùy!
Trương Trọng Kiên kéo ngựa đen của Lý Nhàn trốn vào trong rừng rậm.
Lý Nhàn mặc dù không trải qua nhiều chiến trận, nhưng cũng phán đoán ra người mai phục tuyệt đối không phải là người ở thảo nguyên. Người ở thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhưng không thích dùng nỏ, chỉ có binh lính Đại Tùy mới trang bị liên nỏ Võ Hầu có cải trang. Nghe âm thanh, quân Đại Tùy mai phục ở trong rừng rậm không dưới trăm người!
Ghi chú 1: Tên thật của Hồng Phất vẫn chưa được tra ra, Trương Uyển Thừa là do người viết bịa đặt ra.