Chương 5: Trương tam là đại mã tặc
- Sắp chạy sao?
Lý Nhàn nhìn các ca ca, bá bá, thúc thúc mã tặc đang thu dọn đồ đạc mà hỏi.
Trần Tước Nhi vỗ vai Lý Nhàn đáp:
- Được lợi còn không chạy, chẳng lẽ còn chờ tinh kỵ của Hổ Bí xông tới gϊếŧ sạch cái trại này sao? Chỉ có mấy chục người, còn chưa đủ một vòng bắn cung của đại đội nhân mã người ta. Một chọi một thậm chí là một chọi năm, những người đàn ông của Thiết Phù Đồ chúng ta đã từng phục ai? Nếu là một chọi một trăm, nên chạy thì hơn.
Lý Nhàn bĩu môi, trong lòng tự nhủ hôm qua ta mới làm một trận một chọi bốn mươi. Có điều hắn hiểu ý của Trần Tước Nhi, cũng hiểu những người đàn ông này đều dũng mãnh hơn mình rất nhiều, càng biết số lượng kỵ binh đạt tới trên nghìn người là một sự hủy diệt khủng bố dữ dội. Thiết Phù Đồ mặc dù có sáu mươi mấy người, nhưng dù thế nào cũng không ngăn được mũi xung phong tập đoàn của đại đội kỵ binh.
Trần Tước Nhi là người trẻ tuổi, lớn hơn Lý Nhàn mười sáu tuổi, y để trần cánh tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Vóc dáng y rất tốt, cơ ngực cơ bụng đều không thiếu. Đặc biệt là cơ bụng sáu múi, quả thực khiến Lý Nhần vô cùng đố kỵ. Mỗi lần nhìn thấy cơ bụng sáu múi của Trần Tước Nhi, Lý Nhàn đều muốn vẽ một con rùa nhỏ lên đó. Trần Tước Nhi có dáng người chuẩn nhưng nhìn không đẹp.
Trên người y, bảy đường ngang dọc đan xen trông khó coi như lũ giun đang bò, sẹo chằng chịt kinh người. Nhìn những vết thương này Lý Nhàn lại nhớ tới chuyện cách đây chín năm khi hắn mới một tuổi, Trần Tước Nhi ôm hắn liều chết mở ra một con đường máu lao ra dưới vòng vây gϊếŧ của mấy chục quan quân.
Trần Tước Nhi chưa bao giờ nói với Lý Nhàn lai lịch của những vết sẹo này, y cũng không nghĩ rằng một đứa bé mới tròn một tuần tuổi nhớ được chuyện của buổi tối hôm đó. Y không nói, nhưng Lý Nhàn lại ghi nhớ trong lòng.
Bảy đao, mỗi đao đều sâu nhìn thấy cả xương. Lý Nhàn thầm nhủ với mình rằng, tương lai có một ngày đứng trước mặt người đó, trả lại bảy đao này nhân với một trăm đao trút giận thay cho Trần Tước Nhi.
- Tiểu Điểu ca, lần này chúng ta đi đâu?
Lý Nhàn ngồi trên chiếc ghế đẩu không thấp hơn mấy so với y, lắc hai chân hỏi.
- Đại ca nói phải tới quận Ngư Dương “cắt cỏ”, gần đây người Hề tương đối càn rỡ.
Cắt cỏ chính là gϊếŧ người.
Người trong thảo nguyên chạy tới lãnh thổ Đại Tuỳ, tài sản, lương thực và người đều là mục nô, họ gọi chúng là Đả thảo cốc. Cắt cỏ mà Trần Tước Nhi nói chính là xử lý những người của Đả thảo cốc đó.
- Quận Ngư Dương…
Lý Nhàn thở dài nói:
- Là một quận nhỏ nhất Đại Tuỳ chúng ta chăng? Cai trị có một huyện bọ, chỉ có mấy mống như thế, chúng ta tới đó muốn nổi danh cũng khó.
Trần Tước Nhi ra sức vò rối tóc Lý Nhàn nói:
- Mới có mấy tuổi ranh, đừng cả ngày nói những lời lão khí hoành thu nữa!
Lý Nhàn thật ra rất không quen với hành động thân mật này, vì hắn không nghĩ mình là đứa trẻ ranh để người ta xoa đầu. Nhưng không còn cách nào, hắn không có sức lực như Trần Tước Nhi, đương nhiên chỉ có thể bị bắt nạt. Mặc dù theo Trần Tước Nhi thấy thì đây chắc chắn không phải là bắt nạt Lý Nhàn, nhưng không mặc kệ Lý Nhàn chửi rủa hành động của Trần Tước Nhi trong lòng.
- Tiểu Điểu ca, lần này chúng ta đi cùng nhau, hay tách ra đi như lần trước?
Lý Nhàn cau mày hỏi.
Hắn giơ tay sửa sang lại tóc trên đầu mình, làm cho mái tóc dài khiến bao cô gái ghen tị của mình được suôn thẳng. Lý Nhàn luôn khăng khăng một cách kỳ quặc, quần áo có thể bẩn một chút, chân có thể ba ngày không rửa, nhưng tóc phải giữ sạch sẽ khô mát. Sự quái dị này luôn bị mọi người châm chọc, nói hắn đầu thai nhầm, nên là con gái mới đúng. Mỗi lần khi mọi người nói như thế, Lý Nhàn đều kiêu ngạo lôi ra cái chim nhỏ vẫn còn lông măng vênh váo tè một bãi, khiến đám đông cười ầm ĩ, tiếp sau đó mọi người sẽ bắt đầu bình phẩm về chim của hắn, nói ở đó sao vẫn còn có một con giun.
Lý Nhàn lúc ấy rất tức giận, cái đồ chơi này nhìn kích thước là được rồi, còn cứ phải luận tướng mạo sao? Chẳng lẽ cái lỗ đi tiểu đó cũng phải to và hai mí mới đẹp sao?
- Sao đệ không đi hỏi lão gia gia của đệ?
Trần Tước Nhi vừa ôm bọc buộc lên con ngựa Bác Đạp Ô vừa cười nói. Con ngựa này là con vật yêu quý của y, còn yêu hơn cả đàn bà. Lần trước khi đi chặn gϊếŧ người Đột Quyết, chính Trần Tước Nhi đã cưỡi con ngựa này giẫm đạp khắp nơi.
- Hỏi ông ấy? Đợi ông ấy tỉnh dậy cũng là lúc phải đi rồi. Chỉ biết lão bợm rượu đó mà uống rượu thì uống bao nhiêu cũng chẳng say được.
Trần Tước Nhi cười ha hả nói:
- Không cho phép nói về gia gia của đệ như thế, nếu để ông ấy nghe thấy chẳng đánh nát cái mông đệ ra đấy!
Lý Nhàn giang tay ra nói:
- Huynh cũng biết, từ khi sáu tuổi mông đệ đã rất khoẻ. Ông ấy không uống say thì đệ đã không nói xấu ông ấy, mà ông ấy uống say rồi chắc chắn không bắt được đệ. Đợi khi ông ấy tỉnh lại cũng đã quên những gì đệ nói.
Trần Tước Nhi cười đáp:
- Chỉ có đệ là lanh lợi! Đi thế nào ta cũng không biết nữa, lần đó không phải khi đại ca sắp xuất phát mới chế định tuyến đường hay sao?
Lý Nhàn bĩu môi trả lời:
- Mỗi lần đều đổi vô số tuyến đường, lần nào cũng hại làm cho mọi người mệt không mở nổi mắt ra được.
Trần Tước Nhi nói:
- Rõ ràng, tuyến đường lần nào cũng đều chính xác nhất.
- Tiểu Điểu ca, nghe nói có để lại người sống sót?
Lý Nhàn bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
- Lão gia sao lại thiện tâm thế? Nếu không để lại người sống, La mọi rợ chưa chắc đã biết chuyện chúng ta làm, chúng ta cũng không cần mới sống yên ổn đã phải chạy trốn.
- Là hai cô gái, một người có dáng điệu tiểu thư và một đứa nha hoàn, cộng lại chưa chắc lớn tuổi bằng ta. Người đáng gϊếŧ thì hãy gϊếŧ, còn hai cô gái đó là do những người đó tiện đường mang đến Trung Nguyên phồn hoa gấm vóc để mở mang tầm nhìn. Họ còn nhỏ cũng không có tội, không được gϊếŧ. Gϊếŧ phụ nữ trẻ nhỏ là điều chúng ta xưa nay chưa làm bao giờ. Hơn nữa, kể cả không để lại người sống sót chẳng lẽ La mọi rợ không biết là chúng ta làm sao? Trong bán kính mấy trăm dặm này, còn ai dám không nể mặt La mọi rợ đó, trong bán kính mấy trăm dặm, người coi La mọi rợ như một bãi cứt cũng chỉ có mình đại ca. La mọi rợ đâu phải thằng ngốc.
- Ngươi nhầm rồi!
Một chàng trai vạm vỡ còn khôi ngô hơn cả Trần Tước Nhi vừa mới đi tới, gã nghe xong lời Trần Tước Nhi bèn nghiêm trang nói:
- Thứ nhất, trong mắt đại ca, La mọi rợ còn không bằng cả bãi cứt. Thứ hai, La mọi rợ quả đúng là một gã ngốc.
Chuyện Lý Nhàn đắc ý nhất chính là lĩnh hội được cách dùng chính xác của hai từ gã ngốc từ những người trong Thiết Phù Đồ này.
- Hổ Nô ca!
Lý Nhàn trông rất ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Người đàn ông vạm vỡ ấy tên là Phục Hổ Nô, có thể nói là một trong ba người đánh được nhất trong đám mã tặc này. Ngay cả Trần Tước Nhi cũng không phải đối thủ của gã, nghe nói gã từng đại sát bốn phương trên địa bàn của người Khiết đan, một mình hạ gục bốn mươi mấy võ sĩ Khiết đan. Sau đó diễu võ dương oai cướp một con ngựa Bác Đạp Ô trong tay con cháu một hoàng tộc Khiết Đan, tiếp đó vượt ngàn dặm một mình cưỡi ngựa rất khí phách quay về. Sở dĩ gã làm được chuyện uy vũ như thế là vì gã đã đánh cược thua Trần Tước Nhi, tiền đặc cược chính là một con ngựa Bác Đạp Ô. Hôm đó…. Hai người họ uống say trong thành U Châu, khi tới thanh lâu trùng hợp gặp một cô gái danh khí không nhỏ treo biển lần đầu tiếp khách, hai người đánh cược xem cô gái đó là bướm trắng hay không phải bướm trắng. Phục Hổ Nô nói phải, Trần Tước Nhi nói không phải, vậy là hai người lên lầu ném cái gã béo ú đang ghé sát vào người cô gái đó xuống từ tầng hai, sau đó vạch chân cô gái ra nghiên cứu một lát. Thực ra Phục Hổ Nô thua rất oan uổng, bởi vì hai người tìm tới tìm lui đã thấy một sợi cỏ nhỏ xíu hơi xoăn.
Phục Hổ Nô là đại trượng phu, chấp nhận thua cuộc.
Còn cô gái đáng thương kia bị hai gã nồng nặc mùi rượu lật qua lật lại kiểm tra, bộ phận bí ẩn nhất đã bị hai bàn tay to lưu manh sờ không dưới mấy chục lần. điều khiến cô khó có thể chịu được và vô cùng tức giận là, hai gã thoạt nhìn khá vừa mắt này lại xem xong sờ đủ rồi bèn nghênh ngang bỏ đi, đúng là lưu manh không để đâu cho hết.
Chẳng lẽ không hấp dẫn đến vậy sao?
Cô cắn răng nguyền rủa hai gã bợm rượu đó chắc chắn là trai tân, hơn nữa còn phải làm trai tân cả đời.
- Tiểu tử ngươi bớt khoe tài cho ta!
Phục Hổ Nô trừng mắt mắng Lý Nhàn:
- Nói! Người lần trước ném đá vào trong nhà xí có phải ngươi không?
Lý Nhàn nghiêm túc chân thành trả lời:
- Ta cam đoan, Hổ Nô ca, chắc chắn không phải ta.
- Vậy ngươi nói xem là ai?
- Là lão gia gia của đệ, không tin huynh đi hỏi ông ấy đi!
Lý Nhàn giơ hai ngón tay xin thề, sau đó thầm thì với giọng rất nhỏ:
- Tuy nhiên đá là do ta tìm về.
- Tiểu tử khốn kiếp! Lại còn dám nói hươu nói vượn, có tin ta đánh nát mông ngươi không?
Cường tráng như một con tê giác, khoẻ mạnh như một con mãnh hổ, cao lớn như một ngọn núi cao, Trương Trọng Kiên trừng đôi mắt hổ, oán hận chửi mắng:
- Ta đã nói rồi, người bán đứng lão tử vĩnh viễn là tên khốn kiếp nhà ngươi!
Lý Nhàn mỉm cười, nhìn về phía Phục Hổ Nô.
Phục Hổ Nô kinh ngạc, sau đó phẫn hận:
- Đại ca! Thật là người ư?
- Đương nhiên… không phải! Ngươi nghĩ ta sẽ làm cái chuyện xấu xa đó sao? Tên nhóc kia mới làm cái trò nghịch ngợm gây sự chứ ta làm làm gì? Hổ Nô, đại ca ngươi có thể nhét ngươi vào trong nhà xí, chứ nhất quyết không ném đá vào nhà xí đâu.
Phục Hổ Nô ngẫm nghĩ một lúc bèn nói:
- Đại ca nói cũng đúng.
Trương Trọng Kiên vội nói lảng đi:
- Thu dọn xong chúng ta đi thôi, nghỉ chân ăn cơm ở rãnh Ngư Bài Tử. Ba ngày là tới huyện Vô Chung, sau đó tìm một chỗ dừng chân.
- Tách ra đi?
Trần Tước Nhi hỏi.
Trương Trọng Kiên vung tay lên nói:
- Tách ra cái đít ấy! Tổng cộng chỉ có chưa đến ba trăm dặm, không cần tách ra đi. Hơn nữa, La mọi rợ ấy nếu thức thời thì sẽ không động thủ đâu!
- Không động thủ? Vậy chúng ta chạy trốn làm gì?
Phục Hổ Nô hỏi.
Trương Trọng Kiên liếc nhìn Phục Hổ Nô, đánh trống ngực mắng mỏ:
- Gã khờ ngực lớn hơn tim như ngươi! Nếu chúng ta không đi, La mọi rợ kia tất sẽ không nghi ngờ! chúng ta đi, y sẽ phải ăn nói với người Đột Quyết. Chúng ta không đi, y cũng phải ăn nói với người đột Quyết. Ngươi nói xem nên ăn nói thế nào?
Phục Hổ Nô chẳng buồn nghĩ:
- Đại ca nói thế nào thì là thế đấy.
Trương Trọng Kiên mặc kệ gã, nhìn đoàn người đã thu dọn gần xong, căn dặn:
- Đồ không dùng đến thì vứt đi, Tiểu Lục Tử, cái ghế rách của ngươi còn buộc lên mình ngựa làm gì! Thu dọn xong chúng ta đi thôi! Nổi tiếng ở rãnh Ngư Bài Tử là gấu, săn mấy lần vẫn không được, tranh thủ trước khi chúng ta đi hãy ăn luôn bàn tay gấu đi!
Đoàn người cười vang trèo lên những con ngựa cao to thuần một sắc, lũ mã tặc giơ tay mạnh mẽ hát ca chạy như bay về phía đông bắc.
Mọi người nghỉ một đêm ở rãnh Ngư Bài Tử, như ước nguyện đã săn được con gấu thường xuyên ra hại người kia, sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường. Ba ngày sau, đội ngũ trông không có vẻ phong trần gì đã tới vùng cai trị của quận Ngư Dương, không ai ngờ chuyến đi lần này kéo dài năm năm, sáu mươi mấy mã tặc hào khí ngất trời, năm năm sau quay lại Trác quận chỉ còn lại có mười tám người.
U Châu.
Một gã ăn vận như Giáo uý sau khi hành lễ với người đàn ông trung niên mặc áo gấm ngồi sau thư bàn kia, bèn nói:
- Bẩm Đại tướng quân, lúc thuộc hạ đi, người …đã chạy cả rồi.
Người đàn ông mặc áo bào gấm đang xem sách ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn tên Giáo uý, lập tức gật đầu nói:
- Biết rồi, ngươi đi ra đi.
Gã Giáo uý lùi ra sau một bước, thấp thỏm hỏi:
- Có phải phái binh chặn đường không?
Người đàn ông trung niên nhíu mày đáp:
- Ngươi có thể tự mình đuổi theo, nhưng chỉ được chạy bộ.
Giáo úy kia ngượng ngùng cúi đầu, khom người lui ra ngoài. Người đàn ông mặc áo bào gấm đặt sách xuống, trầm mặc một lúc bỗng nhiên mỉm cười, gã lầm bầm nói:
- Trương Tam, gã khờ nhà ngươi lần này coi như không bướng bỉnh cũng không ngốc nghếch.