Chương 189-1: Chó như nhau (1)
La Sĩ Tín xông lên phía trước quân trận, ngăn trước mặt Trương Tu Đà nói:
- Tướng quân, đây là thế nào?
Trương Tu Đà liếc nhìn gã nói:
- Ngươi lâm trận lùi bước, không chú ý tới đại quân, sau khi trở về sẽ dùng quân pháp xử trí!
Sắc mặt La Sĩ Tín thê thảm nói:
- Tướng quân, ta biết mình đã xúc phạm tới quân pháp nên trừng phạt. Nhưng, tướng quân, không có bọn họ chúng ta không thể thắng được trận này! Nếu không phải nhân mã của Yến Vân Trại tới kịp thời, chỉ e là bây giờ chúng ta đều đã chết ngoài sa trường rồi. Tướng quân, ngài không thể không phân biệt ta và địch như thế được!
- Địch ta?
Trương Tu Đà lạnh lùng nhìn La Sĩ Tín nói:
- Vậy ngươi cho ta biết, ai là địch, ai là ta?
Ông hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nói không sai, không có sự tương trợ của nhân mã Yến Vân trại bọn họ, hôm nay nam nhi của Tề quận ta nói không chừng đều đã nuốt hận nơi đây rồi. La Sĩ Tín! Nhưng ngươi phải hiểu một điều! Quan quân chính là quan quân, phản tặc chính là phản tặc! Ngươi nhìn xem đối diện với những người đó, quan hệ của họ với Vương Bạc, Trương Kim Xưng có gì khác biệt!
- Nhưng họ đều đã từng là phủ binh của Đại Tùy.
La Sĩ Tín gần như cầu khẩn nói.
Trương Tu Đà trợn trừng hai mắt nói từng từ từng câu:
- Nhưng họ bây giờ là tặc! Phủ binh Đại Tùy, không hiệu lực vì đất nước mà lại làm tặc, càng không thể xá tội chết!
- Hay cho một Trương Tu Đà Tề quận, hay cho một cẩu quan mồm mép!
Sau khi Lý Nhàn trở về bổn trận, cười lạnh nói vài câu.
- Vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, không phân biệt trắng đen, giả nhân giả nghĩa, thật đúng là biết làm quan!
Lời của Lý Nhàn từng từ từng câu đi vào trong lòng Trương Tu Đà giống như con dao nhỏ khoét vào trong tim vậy. Trương Tu Đà tức đến tái mặt, chỉ Lý Nhàn nói:
- Ta mặc kệ ngươi hôm nay vì sao mà tới, cũng mặc kệ trước đây ngươi là thân phận gì. Ta chỉ biết, ngươi hiện giờ là phản tặc gây họa một phương! Trương mỗ thâm thụ hoàng ân, bảo vệ một phương. Ta là quan, ngươi là giặc, như vậy cũng đủ rồi, đây là lý do!
Lý Nhàn khoát tay nói:
- Hà tất phải làm ra bộ dạng ghê tởm như vậy? Nếu ngươi muốn đánh, dẫn người đến đánh là được rồi. Ta muốn xem xem, ngươi có thể gây khó dễ cho ta không?
Các kỵ binh của Yến Vân trại lúc này đều vô cùng tức giận. Vốn họ đều là xuất thân phủ binh Đại Tùy. Lý Nhàn dẫn họ đi gϊếŧ chết phản tặc Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch như vậy cũng chẳng xá gì. Họ cam tâm tình nguyện đi theo Lý Nhàn. Nhưng muốn họ giao chiến với quan quân, trong lòng họ có chút không được tự nhiên cho lắm. Nhưng, hôm nay, họ vừa mới giúp quận binh Tề quận đánh tan hơn mười vạn phản tặc, Trương Tu Đà lập tức trở mặt không nhận người. Điều này khiến cho sự do dự lúc trước của họ đều tan biến. Họ đã bị triều đình bán đứng một lần. Nếu không phải Lý Nhàn dẫn họ vệ, họ sớm đã phơi xương ở Liêu Đông rồi. Bây giờ lại bị Trương Tu Đà trở mặt, tức giận trong lòng chỉ chờ Lý Nhàn hạ lệnh là họ sẽ không hề do dự gϊếŧ chết tên ác miệng này.
- Tướng quân!
Tần Quỳnh tới gần Trương Tu Đà khẽ nói:
- Các binh lính đã không còn sức chiến đấu nữa, hơn nữa quân địch đều là kỵ binh nhẹ … đánh nhau, con cháu Tề quận chúng ta sẽ không còn lại bao nhiêu người quay về.
Sắc mặt Trương Tu Đà cực kỳ khó coi, ông thở dài một tiếng:
- Thúc Bảo, lẽ nào chúng ta còn có thể không chiến mà sợ sao? Mất hết uy phong của triều đình.
- Uy phong?
La Sĩ Tín lạnh lùng nói:
- Uy phong của triều đình, chính là uy phong như vậy sao?
Trương Tu Đà tức giận nói:
- Ngươi câm miệng đi! Tư kết phỉ khấu, không để ý tới đại cục, sau khi trở về ta sẽ dâng tấu lên triều đình trị tội ngươi!
La Sĩ Tín thê thảm cười nói:
- Trị tội? Sao phải chờ trở về? Hai năm nay được tướng quân chiếu cố nhiều, La Sĩ Tín cảm kích vô cùng! Nhưng, tướng quân, La Sĩ Tín có một lời không nói không được! Không sai, họ đều là xuất thân phủ binh lại thành phản tặc. Nhưng, tướng quân có biết nguyên nhân bên trong không? Ba mươi vạn phủ binh táng thân ở Liêu Đông, duy chỉ có họ trở về, là triều đình không dung nạp họ, là Bệ hạ muốn gϊếŧ chết họ! Nếu không phải bị ép tới bước đường cùng, họ có muốn làm tặc không? Ta không hiểu cái gì gọi là uy phong triều đình? Ta cũng không hiểu pháp độ triều đình. Ta chỉ biết, công lý đạo nghĩa từ trong lòng người! La Sĩ Tín đã từng cho rằng đối phó với phản tặc, trực tiếp gϊếŧ sạch là được rồi. Nhưng bây giờ xem ra, tặc lớn nhất không phải là núi sâu rừng hoang, mà là ở trong triều!
- Nếu trận chiến hôm nay khó tránh, nếu tướng quân cố chấp như vậy. Vậy La Sĩ Tín xin đi trước một bước, kiếp sau sẽ báo đáp tướng quân!
Nói xong, gã liền rút hoành đao từ thắt lưng ra, đâm thẳng vào ngực mình!
Trong nháy mắt La Sĩ Tín rút đao ra, Tần Quỳnh cảm thấy gã có chút khác thường đã ra tay. Trường sóc trong tay y nhanh như tia chớp đâm ra, đánh rơi hoành đao trong tay La Sĩ Tín. Lần này đã rất nhanh, giống như một sóc đơn giản vậy. Nếu không có phản ứng hơn người và khổ luyện nhiều năm thì căn bản không thể có tốc độ nhanh như vậy. Trương Tu Đà lại không ngờ La Sĩ Tín có lựa chọn như vậy. Ông “a” lên một tiếng, liền thúc ngựa lao lên phía trước, nhưng vẫn chậm hơn Tần Quỳnh vài phần.
Keng một tiếng, thời điểm chiếc sóc đó của Tần Quỳnh sắp đυ.ng vào hoành đao của La Sĩ Tín. Một phá giáp chùy bay tới, đánh trúng hoành đao. Lực của phá giáp chùy đã khiến cho hoành đao rung động, đúng lúc va vào trường sóc của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh phản ứng nhanh hơn người, thuận thế đã đánh bay hoành đao đi.
- Hà tất phải hồ đồ như vậy!
Trương Tu Đà liền lớn tiếng xông lên trước mặt La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín cười khổ một tiếng:
- An Chi là huynh đệ của tôi. Hắn ta đã lập được nhiều chiến công ở Liêu Đông. Dù sao cũng đã bị những người xuất thân thế gia xa lánh. Dẫn theo mấy vạn phủ binh vất vả trở về lại bị nhân mã triều đình gϊếŧ hại. Những Đại tướng quân đó đều đã bại rồi, duy có An Chi dẫn nhân mã trở về. Nỗi khổ sở và bi ai đó ta nghĩ nếu đổi lại là tôi cũng sẽ tức giận mà rời đi. Tướng quân ngài là người tôi tôn kính nhất. Hai năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn coi ngài là sư trưởng. Ngài không dung nạp An Chi, tôi lại không nhẫn tâm thấy huynh đệ sư trưởng binh đao trừ khử lẫn nhau, chết đi thì có thể thế nào chứ?
Tần Quỳnh thúc chiến mã lao sóc dài về phía sau, thân binh thủ hạ của y liền lùi về phía sau vài bước.
Tần Quỳnh từ xa chắp tay nói với Lý Nhàn:
- Đa tạ!
Lý Nhàn liền thu cung lại, lạnh lùng nói:
- Ta cứu Sĩ Tín, không liên quan gì tới ngươi, hà tất ngươi phải cảm ơn ta?
Tần Quỳnh sững người, không biết nên trả lời thế nào.
Lý Nhàn liền nói với La Sĩ Tín:
- Giữa đúng sai, sau này sẽ có công lý. La Sĩ Tín ngươi bây giờ là võ tướng của triều đình, cũng là một công danh dùng máu – liều mạng mới đánh đổi được, không thể tự lầm lẫn được. Lần này ta vốn là truy sát Trương Kim Xưng để báo thù cho Hạ Nhược đại ca. Trương Kim Xưng chạy rồi, ta cũng không thể ở lại lâu được.
Hắn liền chắp tay nói:
- Sau này huynh đệ ta và ngươi còn có ngày gặp mặt, chúng ta sẽ uống với nhau một trận. Ta còn phải đuổi theo Trương Kim Xưng. Ngươi không nên làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. Trên đời này có rất nhiều người khổ sở, nếu nghĩ không thông một lần lại muốn chết một lần, vậy thì cũng không biết là đã phải chết mấy ngàn mấy trăm lần rồi. Thân thể do cha mẹ cho, bản thân ngươi không có quyền kết thúc sinh mệnh.
Hắn liếc nhìn Trương Tu Đà, ánh mắt khinh miệt.
Quay đầu lại nhìn La Sĩ Tín, Lý Nhàn cười nói:
- Cáo biệt từ đây, sau này còn gặp lại!
Lý Nhàn thúc ngựa, lớn tiếng nói với Trương Tu Đà:
- Vị tướng quân tự cho là trung quân ái quốc kia, ngươi có đi tấn công hay không? Nếu không đi, ta sẽ đi. Nếu muốn chiến, vậy thì nhanh nhanh một chút, ta cũng muốn được lĩnh giáo được uy thế của tinh binh Tề quận. Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không chiến một trận, nói không chừng có người bẩm báo tới triều đình, ngươi làm thế nào đề giải thích?
Hắn chỉ hắc đao về phía Trương Tu Đà nói:
- Ồ …. Ta quên mất, chỉ cần cho chút tiền bạc các trọng thần trong triều, tội lớn cũng sẽ coi như không có tội. Nói không chừng, mấy người đó đã tùy tiện nói vài câu trước mặt Hoàng đế, còn có thể tăng thêm cho cho Trương tướng quân ngươi mấy phần chiến công nữa ấy!
Hành động của hắn quả là vô lễ, nhưng bất kể là Tần Quỳnh hay La Sĩ Tín đều không nói lời nào.
Ngay cả quận binh Tề quận ở hiện trường cũng đều không có lời nào phản bác lại. Bởi vì họ đều biết, mặc dù thủ lĩnh của đám tặc này nói rất khắc nghiệt, nhưng không có câu nào không phải là sự thật. Triều đình đã thối nát tới mức nhất định rồi. Chỉ ví dụ như việc bổ sung trang bị của quận binh Tề quận, quan quân Tề quận tác chiến với phản tặc nhiều lần đại thắng, nhưng Trương Tu Đà nhiều lần dâng tấu lên triều đình. Triều đình chỉ là khen thưởng ba người Trương Tu Đà và Tần Quỳnh, La Sĩ Tín. Còn về trợ cấp của các binh lính thì lại không muốn bỏ ra một đồng xu nào. Trương Tu Đà liên tiếp dâng mấy bản tấu lên triều đình cấp phát bổ sung đều như đá ném xuống biển lớn mà thôi.
Quận binh nhiều lần đại chiến mà chết, chớ nói tới công lao, ngay cả trợ cấp cũng đều là Tề quận bỏ ra cho bách tính. Trương Tu Đà bất đắc dĩ, sau khi thương nghị với Quận thủ Tề quận Bùi Cầm Chi, đã mượn một ít tiền bạc của phú hộ Tề quận để đưa tới bên Hoàng môn Thị lang Bùi Củ. Chỉ một tháng, Bệ hạ liền hạ thánh chỉ chúc mừng quận binh Tề quận, còn trang bị một nghìn bộ khôi giáp của phủ binh.