Chương 182-2: Tên ngốc trời sinh chiến (2)
Năm trăm khinh kỵ binh quận Tề đi theo Tần Quỳnh dễ dàng phá tan đội hình của 3000 phản tặc của Triệu Nhị Bảo. Những người dân hoảng loạn, nháo nhào chạy, bất chấp phương hướng, trong thời khắc sinh tử họ đã quên hết những dặn dò của Vương Bạc trước đó một cách không thể tự nhiên hơn. Trong đầu họ, ngoài cố sống cố chết để chạy, họ không để ý được cái gì hết, ngay cả phương hướng.
Sau khi gϊếŧ chết 3000 phản tặc kia, Tần Quỳnh đã chiếm được thế trận, bắt đầu bày binh bố trận. Tất cả khinh kỵ binh có tố chất và được huấn luyện của Tề Quận được phân ra thành 10 tiểu đội nhỏ, 40-50 kỵ binh là một đội. Những người này không truy kích phản tặc một cách mù quáng, họ dồn đám phản tặc lại, và sau đó thì chém từng tên từng tên phản tặc ngã xuống đất.
Chưa đầy nửa giờ, 3000 phản tặc đã bị gϊếŧ chết hơn 1000 người, trong số còn lại thì có đến hơn 500 tên ngay lập tức quỳ xuống xin đầu hàng, còn hơn 400 tên còn lại thì chạy loạn nhặng cả lên. Thấy vậy, Tần Quỳnh hạ lệnh cho kỵ binh không cần truy đuổi nữa, đồng thời kêu gọi bọn họ lại, cùng nhau tập hợp đám phản tặc lại một chỗ.
Nhìn những người dân quần áo rách rưới đang quỳ trên mặt đất, Tần Quỳnh không nén nổi tiếng thở dài. Trước khi tham gia trận đánh này, y đã nhìn ra 3000 phản tặc này đều là những người dân vô tội, lần đầu cầm gươm tham gia đánh trận, cho nên dù chưa giao tranh nhưng thế cục thất bại thảm hại đã được mặc định cho họ. Đừng nói là y có 500 kỵ binh đã được luyện tập, cứ cho là y chỉ có 100 người thôi thì cũng đủ sức đánh bại 3000 người này. Những người này căn bản không phải là một đội quân, cứ cho là đông người nhưng chung quy thì họ chỉ là những người dân bình thường.
Đối với quan quân, thì từ sâu thẳm đáy lòng những người dân này luôn thường trực một nỗi sợ hãi. Làm phản tặc chẳng qua chỉ là vì Vương Bạc đã phá hủy toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn của họ, cướp đoạt lương thực và tiền bạc của họ, nếu như họ không theo Vương Bạc tạo phản … thì họ còn có thể làm được gì nữa? Tạo phản thì sao, họ sẽ vẫn có cơm để ăn. Nói đi nói lại, bọn họ làm như vậy cũng chỉ là vì họ vẫn khát khao được sống, nhưng họ chưa từng đi đánh trận, chưa từng gϊếŧ người, thì họ làm sao có thể liều sống chết với kỵ binh được, ngay cả trong ý nghĩ họ cũng không dám.
- Đô úy, vẫn theo quy tắc cũ chứ?
Một Lữ Suất quận binh thúc ngựa đến trước Tần Quỳnh và hỏi.
Tần Quỳnh lắc đầu trả lời:
- Lần này không được, không thể gϊếŧ họ.
]Y nhìn về phía đám khói bụi xa xa và nói:
- Nơi đó chắc chắn là nơi mà Vương Bạc đang đóng quân, 3000 người dân này chẳng qua chỉ là bị hắn lệnh cho phải đi dụ chúng ta. Hơn nữa, họ làm phản tặc chưa được bao lâu, họ không có quyền nắm giữ sinh mệnh của bản thân! Nếu như chúng ta gϊếŧ họ, thì mười vạn tên phản tặc kia sẽ cố sống cố chết để liều mạng với chúng ta! Tha cho họ, những người dân đã bị hù dọa cho một trận khϊếp vía cũng có là gì, hơn nữa nỗi sợ hãi cũng có thể lan truyền đó.
Lữ Suất ngay từ đầu không hiểu được ý tứ của Tần Quỳnh nhưng không khi nghe được những lời giải thích này của y, không những không phản đối mà còn cảm thấy thật là có lý.
Cái gọi là quy tắc cũ thực ra chính là gϊếŧ tù binh, nhưng đây cũng là một phương pháp bất đắc dĩ. Những tên phản tặc trước đó, ví dụ đám người Bùi Trường Tài Thạch Hà Tử, chúng là những tên thổ phỉ gϊếŧ người không chớp mắt, thường là sau khi chúng đầu hàng, quan binh sẽ giáo huấn một trận, nhưng sau đó vì không có đủ lương thực nên đành phải thả chúng ra. Thế nhưng đối với những tên này, khi cái chuyện gϊếŧ người đã ngấm vào máu vào thịt của chúng thì sau khi được thả tự do chúng lại gia nhập vào đội ngũ phản tặc, chỉ được vài ngày là lại đi đến vùng khác ức hϊếp, bóc lột dân lành. Chính vì vậy mà sau này, quận binh quận Tề khi xuất quân mục đích không phải là bắt tù binh mà là bắt được bao nhiêu gϊếŧ bấy nhiêu, nói tóm lại những tên bị gϊếŧ đều là phản tặc, đều là những tên ác ôn gây tai họa cho lão bách tính, cho nên trong lòng họ cũng không cảm thấy áy náy, tội lỗi.
Nhưng lần này lại không giống với những lần trước.
Tần Quỳnh nói không sai, mấy trăm tù binh này đều là những người dân lương thiện bị ép buộc phải làm phản tặc, đây không phải là bản tính của họ, thậm chí khi đối mặt với trận chiến, bản năng trỗi dậy của họ là chạy trốn chứ không phải là liều mạng, là ẩu đả. Những người dân như vậy, Tần Quỳnh không nỡ gϊếŧ. Hơn nữa, nếu mà gϊếŧ họ thật thì cái tên Vương Bạc kia sẽ cười tươi lắm, bởi một khi Tần Quỳnh hạ lệnh gϊếŧ những người này thì sẽ khiến những người dân khác bị kích động, họ sẽ liều mạng với quan quân, như vậy chẳng phải là lợi bất cập hại hay sao.
- Tha cho mấy người đó, chúng ta ở đây đợi tướng quân đến. Nếu như phản tặc lại tấn công một lần nữa, vừa đánh vừa lui là được.
Tần Quỳnh khoát tay áo, bình thản đáp lại.
Đây có thể gọi là sự tự tin, sự tự tin của người quận Tề. Nếu như phản tặc lại tấn công thì vừa gϊếŧ vừa lui là được.
Nhất định là sẽ có đợt tấn công mới, bởi vì chiến lược cử quân đi dụ địch của Vương Bạc chưa có thành công. Triệu Nhị Bảo hốt hoảng chạy về với sắc mặt trắng bệch, vì bảo vệ tính mạng của mình mà y đã khoa trương chiến thắng cuả kỵ binh quận Tề lên vài lần. Qua lời nói của y, Tần Quỳnh hiện lên là một Dạ Xoa cao trượng hai, gϊếŧ người không chớp mắt, còn cây sóc của hắn thì sắc bén không gì địch nổi, đến nỗi nồi sắt cũng không ngăn được.
Vương Bạc rất muốn một đao kết liễu Triệu Nhị Bảo nhưng y cũng biết rằng lâm trận gϊếŧ tướng là một điều không nên. Y thở dài, nén cục tức xuống và nói:
- Thuộc hạ của ngươi đều là tân binh, lần đầu ra trận bị thua cũng không thể hoàn toàn trách ngươi.
Triệu Nhị Bảo cảm động đến rơi nước mắt và nói:
- Mắt của đại đương gia sáng như ngọn đuốc, những tên dân quèn đó làm sao có thể biết đánh giặc cơ chứ. Kỵ quân của Tề Quận mới tấn công, đừng nói là chém gϊếŧ chính diện, mới chỉ có một trận tên thôi mà cũng khiến chúng sợ đến mức rụng rời chân tay. Thuộc hạ vẫn nhớ đến lời dặn dò của Đại Đương Gia, chỉ được bại không được thắng … nhưng thất bại lần này đúng là đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Thuộc hạ mới chỉ gϊếŧ được vài tên thì đành phải thu đao về, còn đám dân quèn kia thì ngay lập tức loạn lên, chạy về đủ phía, chính vì vậy mà kỵ quân Tề Quận không có truy đuổi đến đây.
Những lời nói này của Triệu Nhị Bảo, y tự cảm thấy cũng khá là xuôi tai.
Nhưng Vương Bạc không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp, y khoát tau áo và nói:
- Ta đã nói rồi là không có trách ngươi rồi mà.
Y suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Là ta quá sơ suất, chỉ dựa vào những tân binh đó để dụ địch quả nhiên là không được. Như thế này vậy, Triệu Nhị Bảo, ta sẽ hạ lệnh cắt ra hai ngàn nhân mã giao cho ngươi, ngươi thử lại một lần nữa cho ta.
Triệu Nhị Bảo lập tức đần mặt ra, y cứ lắp bắp mài mới nói ra được mấy chữ:
- Tại sao lại là thuộc hạ?
Vương Bạc không những không tức điên lên mà lại nghiêm túc giải thích cho gã:
- Trước lạ sau quen, ngươi đã từng giao tranh với Tần Quỳnh một lần rồi, chắc chắn là đã quen với chiến thuật của hắn, không phải ngươi đi lẽ nào lại là ra đích thân dẫn quân đi dụ địch?
Trước lạ sau quen, những chữ này khiến cho Triệu Nhị Bảo ớn lạnh, gã thở dài từng tiếng một:
- Vẫn là chỉ được bại không được thắng?
- Đúng vậy!
- Tuân lệnh!
Triệu Nhị Bảo lên tiếng, trong lòng nghĩ thầm: “ Cùng lắm là ta lại chạy thêm một lần nữa, lần này ta nhất định phải chạy phía sau, lúc quay đầu chạy, nhất định phải nhanh hơn một chút.”
Nhìn thấy đội quân mồi dụ của địch lại một lần nữa tấn công, Lý Nhàn bất giác cười khẽ.
Rồi lên tiếng khen:
- Tế Bắc Tri Thế Lang … đúng là một tên ngốc trời sinh