Tướng Minh

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Đại Tùy năm thứ hai mươi, vào một ngày tuyết rơi nặng hạt, một bà ni cô già nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi trong một gian phòng tại Lý viện. Đứa bé này họ Lý. Lão ni cô kia trước kia chết nói trước mặ …
Xem Thêm

Chương 182-1: Tên ngốc trời sinh chiến (1)
Đúng vậy, con Đại hắc mã bị khiển trách chính là con Đại hắc mã của Lý Nhàn, mà người có thể trách móc nó chỉ có thể là Lý Nhàn mà thôi. Khi biết được Tri Thế Lang Vương Bạc thống lĩnh đoàn binh mã vượt sông Hoàng Hà xuôi nam và Trương Kim Xưng cũng thống lĩnh đại quân đi về Đại Sơn, đối với giai đoạn lịch sử này, Lý Nhàn có hiểu biết một chút nên hắn mới đưa ra quyết định này. Hắn đích thân dẫn theo 5000 kỵ binh tinh nhuệ của Nhuệ Kim Doanh, ngày đêm tăng tốc hướng về Đại Sơn, lợi dụng tốc độ không ai có thể sánh kịp của khinh kỵ binh, hắn và đoàn quân đã vượt mặt Trương Kim Xưng đến Đại Sơn trước.

Sau khi tới Đại Sơn, Lý Nhàn hạ lệnh cho kỵ binh của Nhuệ Kim Doanh lên núi, âm thầm mai phục ở lưng núi. Hắn biết Vương Bạc từ phía Tây Bắc đến cho nên địa điểm được chọn sẽ rất tốt, vừa hay hắn đã nhìn thấy mọi sắp xếp của Vương Bạc trước đó. Cũng chính vì đã nhìn thấu kế hoạch của gã nên không thể không nói Vương Bạc cũng là một người có bản lĩnh, từ những sắp xếp của gã, nếu như được thực hiện đúng như kế hoạch thì trận này gã chiến thắng là một điều không phải nghi ngờ gì nữa.

Bởi vì danh tiếng của Tri Thế Lang quá lớn cho nên lần này cùng với Lý Nhàn đến Đại Sơn xem kịch hay còn có cả Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên, còn mọi chuyện ở Cự Dạ Trạch thì giao phó lại cho đám người Triều Cầu Ca và Lạc Phó quản lý. Sau đó cố ý không màng đến ánh mắt đầy căm phẫn và oán hận của đám người Lạc Phó, mặt dày đến thẳng Đại Sơn.

- Cô Cô đã đi đâu?

Đây chính là câu hỏi đầu tiên của Lý Nhàn, không phải là chiến thuật của Vương Bạc được bố trí như thế nào mà là câu hỏi không có chút liên quan đến sự việc quan trọng hôm nay. Câu hỏi này trước đó Lý Nhàn đã hỏi qua một lần nhưng câu trả lời mơ hồ, ấp úng không rõ ràng của Trương Trọng Kiên khiến hắn không hài lòng, thực ra, từ thái độ đó của Trương Trọng Kiên hắn cũng có thể đoán ra được đôi phần.

- Đến Đông Đô.

]Quả nhiên, một con người chỉ chú tâm vào trận chiến như Trương Trọng Kiên chỉ có thể trả lời một câu hỏi ngắn gọn theo bản năng.

Đạt Khê Trường Nho kéo mạnh Trương Trọng Kiên một cái, Trương Trọng Kiên quay đầu lại nhìn y một cách không hiểu, một lúc sau ông mới phản ứng được lại.

- À … không đúng không đúng, cô cô của con trước đó đã kết giao được với một vị nữ trung hào kiệt, tuy là hai người này tuổi tác có chút cách biệt nhưng lại tính cách lại cực kỳ hợp nhau. Trước khi ra trận, vị nữ trung hào kiệt kia đã đến Đông Đô, và cô cô của con đã nhận lời đến đó.

- Hả?

Lý Nhàn quay đầu lại trừng trừng nhìn Trương Trọng Kiên.

Trương Trọng Kiên chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn, một lát sau ông ủ rũ lên tiếng:

- Con cũng biết mà, sao lại cứ hỏi ta?

- Con chỉ muốn biết, tại sao a gia lại ngăn cản cô cô?

Lý Nhàn thở dài đáp lại.

Trương Trọng Kiên cười khổ đáp lại:

- Ngăn cản? Con không phải là không biết tính cách của cô cô, chuyện mà cô cô đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Nếu như không thể cùng người đó cùng trở về thì cô cô sẽ quyết không từ bỏ.

Lý Nhàn ừ một tiếng, và hiểu được rằng a gia của hắn không có sai. Con người cô cô bề ngoài thì có vẻ nhu mì, hiền thục nhưng bên trong lại là một con người kiên cường và ý chí. Tâm tư của cô cô đều dồn hết cho người đó. Nhiều năm trước, cô cô đã cùng người đó tự đính ước với nhau, nhưng sau này người đó không biết bao nhiêu lần và tìm không biết bao nhiêu lý do để đùn đẩy, thoái thác, nhưng lạ thay cô cô vẫn không hết hi vọng. Năm ngoái, con người đó lại còn bán đứng Thiết Phù Đồ, dẫn đường cho Long Đình Vệ của triều đình vây bắt họ. Nghĩ đến chuyện này, Hồng Phất cô cô nhất định sẽ đau lòng, nhất định sẽ cắn rứt lương tâm, nếu như cô cô không thể tìm được người đó để hỏi cho rõ ràng thì có lẽ đến chết cô cô cũng không thể yên lòng được.

Nghĩ đến chuyện cô cô bao nhiêu năm qua luôn bị ấm ức, là trong lòng của Lý Nhàn lại cảm thấy phẫn nộ thay cô cô.

- Nếu như con bắt được gã đó thì con sẽ rút gân lột da gã ra cho hả giận.

Trương Trọng Kiện bị ánh mắt đầy sát khí của Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, thấy vậy ông vội lên tiếng:

- Chuyện của cô cô con, hãy để cô cô tự giải quyết.

Tuy là sự phẫn nộ của Lý Nhàn bỗng nhiên bộ phát dữ dội như vậy nhưng rất nhanh sau đó là hắn có thể bình tĩnh trở lại.

- Vậy lúc trước, vị nữ trung hào kiệt mà cha nói với con, là cha đang gạt con đúng không?

Lý Nhàn hỏi.

- Không phải!

Trương Trọng Kiên chân thành đáp lại:

- Người này là hoàn toàn có thật, cô cô của con đúng là có đến nhà muội muội kia.

- Là ai vậy?

Lý Nhàn lại hỏi

- Chuyện này chắc là con cũng đã nghe qua, chỉ là chưa bao giờ được nghe kể về vị nữ tử này thôi, nhưng có lẽ là con biết phụ thân của cô ấy. Đó chính là Đường Công Lý Uyên đốc lương quân Tùy ở trấn Hoài Viễn. Con gái của ông ấy được gả vào Sài gia, trượng phu của cô ấy là Sài Thiệu một thiếu niên trẻ tuổi tài cao, danh tiếng của Đại Tùy, Thế Tập Quân Công.

- Bình Dương công chúa?

Lý Nhàn hỏi lại theo bản năng.

- Con nói cái gì?

Trương Trọng Kiên không hiểu, nhìn hắn và hỏi lại.

- Không … không có gì?

Biết mình đã lỡ miệng, Lý Nhàn vội lảng sang chuyện khác, nhanh chóng chỉ về phía chiến trường:

- Cha nhìn kìa, đội quân dụ địch của Vương Bạc đã bị đánh bại rồi, gã nhất định là muốn dụ Trương Tu Đà và hai vạn quận binh vào sâu bên trong, chỗ gã đã cho người binh mai phục sẵn ở đó, ai mà ngờ được rằng hơn 3000 binh mã lại bị mấy trăm khinh kỵ binh đánh cho tan tác nhanh đến như vậy, e rằng người chỉ huy kia quay về khó lòng mà ăn nói được với Vương Bạc.

- Nếu như kế hoạch của Vương Bạc có thể thực hiện đúng như vậy thì gã sẽ không bao giờ thất bại.

Độc Cô Nhuệ Chí bình luận một câu đúng như kiểu người trong cuộc.

Lý Nhàn không khách khí lườm y một cái và hỏi:

- Huynh không cảm thấy sự sắp xếp của Vương Bạc có chỗ nào đó không thỏa đáng hay sao?

- Không có … ta thấy nó rất hoàn mỹ mà!

Độc Cô Nhuệ Chí lắc đầu nói.

Lý Nhàn cười cười đáp lại:

- Chính là vì quá hoàn mỹ … Nói cách khác chính là gã quá tự tin rồi. Gã cho rằng gã có thể điều khiển được tất cả mọi chuyện, nhưng cơ bản gã lại không nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong chiến trường … làm gì có cái nào hoàn mỹ được như vậy. Gã tưởng muốn dụ địch là dụ địch được hay sao, muốn cho quân mai phục là có thể quân mai phục được sao?

Độc Cô Nhuệ Chí ngạc nhiên nhưng lại lập tức gật đầu tán thành:

- Ý của đệ là … gã tự vẽ cho mình một bức tranh hoàn mỹ, kết cấu, bố cục, nét bút thậm chí là tất cả đều rất hoàn mỹ, nhưng đối thủ của gã lại ở ngoài bức tranh.

Lý Nhàn kinh ngạc nhìn Độc Cô Nhuệ Chí và nghiêm túc trả lời:

- Hóa ra huynh cũng là một người thông minh đấy chứ.

Thêm Bình Luận