Cũng sau ngày hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều hơn trước, anh ấy giảng bài cho tôi và chỉ tôi giải bài tập, nhiều lúc sự đẹp đẽ bởi giao diện của anh ấy đã khiến tôi bị xao nhãng, không sao tập trung được.
- Tập trung đi!!
- Á! Cậu gõ đầu tôi!!!
- Thì sao?? Hửm? Cậu định đánh tôi hay cắn tôi đây!!
"Lại là nụ cười nhếch đáng ghét đó, cười đàng hoàng trông đẹp hơn nhiều."
Và điều khiến người ta tức tối nhất là anh ta tự ý thức được sự đẹp trai của mình.
...----------------...
- Cậu làm gì vậy??
- Ăn cơm.
- Không! Ý tôi là sao cậu lại ngồi đây??
- Không được à??? Có người ngồi rồi??
- Không! Không có!!
- Nhìn dáng người nhỏ nhắn mà ăn cũng khoẻ phếch nhỉ??
- Im miệng. Cậu không biết là ăn không nói, ngủ không nói à?
- Được, được!! Hôm nay còn bày đặt giảng đạo lí.
...----------------...
- Thư viện sắp đóng cửa rồi, các em mau thu dọn rồi về đi!!
- Phó Kỳ Anh này, đã trễ như vậy rồi sao cậu không nói với tôi??
- Nè! Cậu không muốn chỉ bài cho tôi đến vậy sao??
- Tôi còn đi làm thêm, cậu nghĩ gì vậy!!
- Làm thêm hả?? Ở đâu?? Tôi đi cùng cậu được không? Chưa mười tám tuổi mà đã có chỗ nhận cậu rồi à??
- Sao? Bất ngờ vậy à?? Thật sự muốn đi cùng?
Vậy hôm đó tôi lại biết thêm về anh ấy, anh ấy làm việc tại một quán bar cũng không lớn nhưng khách thì cũng không ít.
- Cậu??
- Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì?? Không muốn tiếp xúc với tôi nữa thì cứ nói thẳng.
- Không phải vậy đâu, chỉ là cậu sao lại làm việc tại nơi phức tạp như vậy? Nơi này không đơn giản đâu, cậu lại còn nhỏ như vậy.
- Nhỏ? Nói thật với cậu là tôi từng nghỉ học rồi học lại một năm đấy! Hơn cậu một tuổi, đủ 18 tuổi rồi.
- H... ha.. hả?? Không phải chứ? Sao cậu lại...
Lúc đó tôi hơi sững sờ cũng tò mò muốn hỏi thêm nhưng anh ấy không nói.
- Nơi này đúng là phức tạp nhưng dễ kiếm tiền. Yên tâm đi, tôi chỉ làm việc bình thường và lấy tiền hoa hồng của khách, không làm việc xấu cũng không có bán thân. Nhìn cậu... chắc là mới đến quán bar lần đầu nhỉ? Gái ngoan có khác, sợ đúng không??
- Tôi.... chưa từng đến đây, cũng chưa từng về nhà trễ như vậy bao giờ.
- Thế không sợ ba mẹ la à??
- Hôm nay ba mẹ tôi không có ở nhà.
- À! Thì ra là vậy?? Được rồi, cậu cứ ngồi đó chơi đi! Uống gì tôi làm cho.
- Tôi không biết uống rượu.
- Không sao, rượu nhẹ, không say được đâu. Nếu cậu thấy chán thì cứ về trước cũng được.
- Hả? À....
- Không dám về hả?? Vậy thì chờ tôi làm xong rồi dẫn cậu đi ăn khuya.
- Ồ!!
Thế là tôi cứ ngoan ngoãn ngồi chờ anh ấy, tôi cứ tưởng anh ấy nói vậy xong rồi chuyên tâm đi làm việc nhưng không ngờ anh ấy lại luôn để mắt đến tôi, có người đến trêu ghẹo tôi thì anh ấy liền đến bảo vệ, thật sự rất khó khiến người khác không rung động.
Tôi ngồi im một chỗ nhìn qua ngó lại, nghe tiếng nhạc và nhâm nhi hai ly rượu cũng khá lâu.
- Đi thôi!!
- Cậu làm xong rồi à??
- Tôi xin nghỉ sớm, cậu chờ lâu như vậy rồi còn gì, bây giờ cũng đã khuya lắm rồi. Để tôi đưa cậu đi ăn rồi về nhà, mai còn phải đi học.
...----------------...
Ở quán mì tôi chỉ lo hì hục húp tô mì của mình không để ý xung quanh vì đói, không ngờ khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh ấy vẫn luôn nhìn mình.
- Cậu... không ăn à?? Mặt tôi dính gì hả??
- Lúc nãy trong quán bar có ánh đèn nên tôi không nhìn thấy, cậu chỉ uống có hai ly rượu nhẹ mà mặt đã đỏ đến vậy rồi, trông cũng đáng yêu nhỉ?!! Dáng ăn cũng rất đẹp.
- Không phải chứ! Cậu cứ trêu tôi. Muốn chê thì nói thẳng đi, không cần giả tạo vậy đâu.
- Cậu đói đến vậy à? Muốn ăn luôn tô mì của tôi không??
- Vậy tôi không khách sáo đâu nha!!?
- Không phải chứ? Cậu ăn nổi không vậy??
- Đừng có xem thường tôi!!
- Ha!! Đúng đúng, Cao Vũ Thái tôi không nên xem thường Phó tiểu thư cậu.
...----------------...
Khi anh ấy đưa tôi về nhà, tôi đã không còn muốn nhắc đến chuyện đó nhưng... tôi lại bất giác nói ra.
- Phải rồi! Chuyện của ngày hôm nay tôi sẽ không nói với ai đâu nên cậu đừng lo.
- Cậu không tò mò cũng không muốn hỏi gì à??
- Không cần đâu, đã là chuyện cậu không muốn nói thì tôi hỏi nhiều cũng chẳng được gì. Dù sao ai cũng có chuyện mà mình không muốn nhắc đến mà.
- Ồ!!
Ồ?? Tôi không hiểu rằng tiếng ồ đó của anh ấy có ý gì nhưng nó rất điềm tĩnh, dường như anh ấy cũng không phải là không muốn nói ra mà là không có cơ hội và người thích hợp để nói.