Đã hơn một tuần sau, vụ việc kia ít nhiều cũng đã được lắng xuống nhưng Kỳ Anh vẫn chưa có nhiệm vụ mới nào, dường như cô đã trở lại trạng thái ban đầu, làm một kẻ sai vặt.
Trong khi Kỳ Anh vẫn đang ngồi buồn rầu, thở dài ở công ty thì đột nhiên quản lí Mộc đã cho người gọi cô vào phòng làm việc.
"Không phải chứ, lẽ nào thời của mình đến rồi."
...
Cốc! Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Cạch!
- Quản lí, chị gọi em gấp như vậy là có chuyện gì không? Có phải là có nhiệm vụ mới?
- Đúng vậy, quả thật là có nhiệm vụ nới cho cô, nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ cuối cùng quyết rằng cô sẽ ở lại hay rời khỏi công ty. Tối nay ở một nhà hàng năm sao sẽ có một bữa tiệc chào đón đại thiếu gia của Bạch gia vừa về nước, vì cậu ta là con một nên lần này về nước đã làm rất rầm rộ, còn mời rất nhiều phóng viên đến để làm nổi bật danh tiếng, đúng lúc chỗ tôi có hai tấm giấy mời của buổi tiệc. Ở đó cũng sẽ sẽ có nhiều người có tên tuổi góp mặt, nên, ngoài việc phỏng vấn Bạch thiếu gia ra tôi còn muốn lấy được thông tin của nhiều người có máu mặt nữa. Vì vậy... cô gái đứng kế bên cô sẽ là người cùng cô đến buổi tiệc, giúp đỡ cho cô.
Kỳ Anh nhìn qua cô gái đứng bên cạnh mình, cảm giác có chút không ổn lắm, cô ấy rất trẻ, nhiều khi còn xinh đẹp hơn cả cô.
- Cô đừng nhìn cô ấy như vậy? Trông cô ấy trẻ đẹp vậy thôi chứ hơn cô cả bốn cái xuân xanh đấy, làm việc trong ngành này cũng đã gần bảy năm rồi.
Kỳ Anh thật sự có chút bất ngờ, quả nhiên là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét một con người được.
- Xin chào, tôi tên là Lâm Lan, rất vui được hợp tác cùng cô, Phó Kỳ Anh.
- Ừm, tác vui vẻ.
Sau cái bắt tay đó dường như Kỳ Anh có cảm giác như đã trở nên thân thiết hơn với cô nàng Lâm Lan này.
"Tuy vẻ ngoài chị ấy có chút yếu đuối, nhã nhặn nhưng khi làm việc lại rất chuyên nghiệp và nghiêm túc. Nhưng cũng đúng dù sao chị ấy cũng là tiền bối, có thể sau này mình cũng sẽ được như vậy."
...----------------...
Tối đến, bọn họ đã có mặt tại buổi tiệc, không những vậy mà còn đến sớm hơn cả nửa tiếng để quan sát khách mời.
- Chị Lâm Lan này, tên thiếu gia họ Bạch đó rốt cuộc là giả thế khủng như thế nào mà lại tổ chức một bữa tiệc linh đình như thế này? Sợ người ta không biết cậu ta là con nhà giàu sao?
- Bạch thiếu gia này là Đại thiếu gia của Bạch thị, tên là Bạch Hiểu, nghe nói là mẹ cậu ta trong lúc sinh cậu ta đã bị khó sinh, xém chút còn mất mạng, sau khi sinh xong lại không còn khả năng sinh con nữa nên Bạch gia chỉ có một mình cậu ta là con, yêu thương và chiều chuộng vô cùng. Nhưng đương nhiên chiều quá ắt sẽ sinh hư. Nghe nhiều người bảo trước khi ra nước ngoài cậu ta đã không ít lần tụ tập ăn chơi, kéo bè kéo cánh quậy phá khắp nơi, rất là ngổ ngáo. Nên cậu ta của bây giờ đã là tốt lắm rồi.
- Nếu như lời chị nói thì mấy người bạn của cậu ta trong buổi này, không phải cũng... báo đời giống vậy chứ?
- Không hẳn là vậy, nhưng em cũng không cần sợ, chị chắc chắn là em sẽ nguyên vẹn trở về, không mất miếng thịt nào cả.
Kỳ Anh vốn cũng là con của nhà giàu có nhưng cô thường không thích những bữa tiệc rình rang như vầy, cũng không có qua lại với những kẻ giống như Bạch Hiểu, nên có chút lo lắng.
...----------------...
Một lúc sau, bữa tiệc bắt đầu, mọi người cũng đã đến đông đủ, Lâm Lan và Kỳ anh cũng bắt đầu bắt tay vào việc.
Chỉ mới nửa tiếng mà hai người họ đã lấy được thông tin và phỏng vấn được rất nhiều người, không biết là có thật sự hữu ích hay không nhưng Kỳ Anh cũng cảm thấy rất vui.
- Kỳ Anh à, em qua nói chuyện với người đàn ông kia đi.
Kỳ Anh nhìn qua phía người đàn ông mập mạp, béo ú ở đằng kia liền cảm thấy không ổn lắm.
- Ông ta là ai?
- Ông ta chính là Trần tổng, một người có máu mặt, địa vị không hề nhỏ trong thương trường lẫn gian hồ. Nhưng ông ta cũng chính là một kẻ biếи ŧɦái, háo sắc, gần đây ông ra còn bị kiện về việc quấy rối tìиɧ ɖu͙© đối với một cô gái trong công ty. Em nói chuyện với ông ta cẩn thận một chút, ông ta không dễ nói chuyện đâu.
Kỳ Anh nghe Lâm Lan nói vậy cô liền cảm thấy sợ.
- Nhưng... chị à, bắt buộc phải...
- Đương nhiên rồi, vì ông ta khó nói chuyện nên nếu em moi được tin tức gì từ ông ta thì chính là lập công lớn. Không lẽ em không muốn tiếp tục ở lại công ty???
Kỳ Anh không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đi, nhưng cô cứ có cảm giác rằng Lâm Lan đang muốn không muốn vướng vào ông ra nên mới đùng đẩy vụ này lên trên đầu cô.
Kỳ Anh cố gắng bình tĩnh hơn, không nghĩ ngợi lung tung nữa, hít một hơi thật sâu rồi bước đến chỗ Trần tổng.