Tuy ngồi cùng bàn với nhau nhưng tôi lại không muốn nói chuyện với anh ấy nữa. Lí do tôi cạch mặt với anh ấy không phải là do tôi thật sự ghét anh ấy, chỉ tại anh ấy rất khó gần còn ghét bị người khác làm phiền.
Có lần, mất bạn nữ kéo ùn ùn đến tặng hoa và tỏ tình, anh ấy không nể mặt đã ngay lập tức tỏ thái độ.
- Tôi không thích mấy cậu, quà này tôi cũng không nhận, nếu mấy cậu còn làm phiền tôi thì đừng trách tôi vứt hết vào thùng rác.
Thế là mấy bạn nữ đó liền tức giận bỏ đi, có nhiều bạn còn vừa khóc vừa la chạy ra ngoài. Khung cảnh hôm đó đúng là hỗn loạn, chỉ có ánh mắt Cao Vũ Thái là vẫn lạnh lùng, lặng như nước.
Không những vậy, có bữa mấy bạn nô đùa lỡ va vào anh ấy, anh ấy đã tức giận cầm cuốn sách bỏ ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh. Anh ấy chính là khó tính như vậy.
Cũng vì thế mà không còn ai dám đυ.ng đến anh ấy nữa, ngay cả tôi nhiều khi cũng cảm thấy sợ khi phải ngồi chung với một tên quái gở như thế. Nhưng mà hình như lúc ấy... anh ấy không hề có bạn nhỉ, rất cô độc, nhiều khi tôi lại bị ảo giác rằng anh ấy là một quốc vương, chỉ thích một mình và không cần tình cảm, bởi tình cảm chính là điểm yếu chí mạng .
Cao Vũ Thái lạnh như một tảng băng nên tôi tưởng tim của anh ấy chắc phải làm bằng hoá thạch.
Nhưng một lần nọ, vào mùa đông, tôi bị bệnh.
Không, lúc đó tôi vẫn chưa biết mình bị bệnh, sáng sớm tôi vẫn còn cảm thấy khoẻ nhưng đến tiết thứ hai thì tôi lại mệt và trụ không nổi nữa nên đã nằm gục xuống bàn. Cũng vì vậy mà giáo viên tưởng tôi ngủ gục trong giờ học đã kêu tôi mấy lần.
- Phó Kỳ Anh! Phó Kỳ Anh, em nghe tôi gọi không??
Tôi nghe chứ, nhưng lại không dậy nổi. Thầy ấy là một thầy khó tính nhất nhì trường, ngủ gục trong tiết của thầy thì đúng là toi rồi. Thầy ấy tức giận cầm một cây thước to đùng bước xuống, khi tôi khoẻ thì nghe bạn kể lại như vậy.
Cũng không hiểu khi ấy lương tâm của Cao Vũ Thái trỗi dậy hay gì, anh ấy đã quay sang gọi tôi dậy và kịp lúc phát hiện..
- Thầy! Cậu ấy không phải ngủ gục đâu mà là sốt rồi.
Thế là thầy bị khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì..
- Để em đưa cậu ấy đến phòng y tế, thầy không cần lo đâu.
- Được rồi, đi đi!!
Vậy là anh ấy đã dìu tôi đến phòng y tế nhưng mới được giữa đường thì đã dừng lại, tôi còn tưởng thế nào, không ngờ là anh ấy lại bế tôi lên. Tôi đã mệt không nói nổi rồi nhưng vẫn cảm nhận được mọi người đang nhìn tôi chằm chằm, thật là xấu hổ. Nếu tôi không lầm thì anh ấy chính là người đầu tiên bế tôi bằng kiểu công chúa ngoài ba.
...----------------...
Tôi cứ vậy mà ngủ một lúc lâu, khi tỉnh dậy thì thứ đầu tiên tôi thấy chính là trần nhà, còn tưởng anh ấy đã đi rồi nhưng khi tôi nhìn sang thì anh ấy vẫn còn ở đây, chỉ tôi... và anh ấy.
- Cậu tỉnh rồi à? Thế thì buông tay ra đi!
- Tay?? Aaa!! Cậu nắm tay tôi??
- Ha!! Là ai nắm tay ai hả??
- À mà... sao cậu còn chưa đi hả??
- Không phải cậu là người muốn tôi ở lại sao? Bây giờ định đuổi tôi đi rồi à?
- Hả??
- Lúc nãy cậu đã làm nũng còn nắm chặt lấy tay tôi bảo tôi "đừng đi, đừng đi" không phải sao?
Không phải chứ? Lúc đó tôi xấu hổ như muốn độn thổ, tôi đúng là hay giở tính mè nheo khi bệnh nhưng... không ngờ lại với anh ấy.
Ngay lập tức vì xấu hổ mà tôi đã nhanh chóng nằm xuống giường, trùm chăn kín mặt.
- Đừng giở trò nữa, nhanh ngồi dậy uống thuốc đi! Hôm nay cậu có biết đã làm tốn bao nhiêu thời gian của tôi không??
- Ai bảo cậu quan tâm, chăm sóc cho tôi làm gì. Với tính cách của cậu thì chỉ cần hất tay tôi ra rồi đi thẳng về lớp là được.
- Ồ!! Uống thuốc đi!
...----------------...
- Mà này... sau này chúng ta làm bạn được không? Dù sao tôi cũng ngồi kế cậu một thời gian rồi nhưng hai ta vẫn còn chưa có cuộc nói chuyện thật sự.
- Không sợ tôi nữa à??
- Ai bảo tôi sợ cậu hả? Không có nha!
- Vậy à!!?
- Hơn nữa cậu cậu đừng hòng chối bỏ trách nhiệm, rõ ràng là cô sắp cậu ngồi kế tôi để chỉ bài và kèm tôi học, vậy mà cậu lại ngó lơ tôi. Đừng trách tôi mách cô chủ nhiệm đó nha!!
- Tôi không sợ! Cậu thích thì cứ đi mà mách lẻo.
- Này!!!!!!!
- Được rồi. Bệnh mà vẫn còn khoẻ gớm nhỉ, còn phồng mang trợn má nữa.
"Mình nhìn không lầm chứ, cậu ấy vừa cười."
Đó chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được nụ cười hiếm hoi của anh ấy, rõ ràng cười lên trông đẹp như vậy, tại sao lại không thích cười chứ??