Tối đến Kỳ Anh đã ngồi ở bàn việc chống cằm suy nghĩ cả buổi những vẫn không có biện pháp gì. Rồi cô lại ra ban công ngắm sao, ngắm trăng nhưng.... dường như bầu trời hôm nay cũng u ám giống lòng cô hiện tại. Cuối cùng Kỳ Anh lại lên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc một lúc nữa.
Rồi đột nhiên cô lại ngồi bật dậy hét lớn như để giải toả sự bực dọc trong lòng.
- MẶC KỆ!!!!!!!!!!!!!
- Haizz! Không nghĩ nữa, mình cũng đâu làm gì sai, cần gì phải sợ gặp mặt anh ta chứ. Bây giờ mình vốn dĩ là một phóng viên, làm công việc phỏng vấn thì có gì đâu mà lạ chứ. Nói chung là không quan tâm nữa, bỏ chuyện mặt mũi qua một bên, hoàn thành nhiệm vụ, giữ được công việc mới là mục tiêu hiện tại của mình, cho dù có bất cứ hòn đác cản đường nào cũng không thể làm cho mình chùn bước. Anh ta - Cao Vũ Thái, chả là cái thá gì cả.
Cuối cùng Kỳ Anh đã nằm xuống giường trùm chăn kín mít, cô ép bản thân mình phải đi ngủ nhưng kết quả là cô vẫn không ngủ được, đến nỗi sáng dậy hai mắt thầm quầng như gấu trúc.
Thật ra cô cũng có thể ngủ thêm vì hôm nay cô vốn không có đi làm, tối hôm nay công ty sẽ tổ chức tiệc ăn mừng 11 năm thành lập công ty nên tất cả nhân viên đều được nghỉ. Chỉ là hôm nay cô đã có hẹn với bác sĩ kiểm tra lại sức khoẻ. Thật ra còn một chuyện đó là... Kỳ Anh còn bị bệnh khó ngủ, tuy không đến mức quá nghiêm trọng nhưng đây chính là một vấn đề.
Và Phó Kỳ Anh bây giờ đã trở thành một ví dụ điển hình cho sự áp lực, lúc sống ở nước ngoài cô đã chịu nhiều áp lực, nào là việc học tập, sinh hoạt cũng không giống trong nước, trật tự thời gian đảo lộn, cộng thêm lúc đó cô lại còn đau buồn vì mới chia tay nên... càng khó vượt qua hơn.
Vậy mới nói, một người luôn sống trong áp lực, đầu óc cứ căng như dây đàn không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần, sức lực và công việc mà còn gây nhiều tác hại đến sức khoẻ, khiến sức khoẻ ngày càng bị mài mòn.
...----------------...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kỳ Anh đã hẹn bạn thân của mình là Lục Hiểu Dư ra quán cà phê để nói chuyện tán gẫu, dù sao hai người họ cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt nói chuyện trực tiếp rồi.
- Xin lỗi nha! Do mình có việc bận nên đến trễ, cậu chờ có lâu lắm không??
- Không sao, chúng ta lâu rồi không gặp mặt nói chuyện như vầy, dù có chờ lâu hơn nữa cũng không thành vấn đề. Mà Hiểu Dư nè, dạo nào cậu sống có tốt không? Nghe nói cậu với bạn trai rất hạnh phúc, đúng không??
- Ừmm.. thật ra... thật ra vào nửa tháng nửa mình sẽ tổ chức đám cưới với anh ấy!!
Kỳ Anh có chút ngạc nhiên, hiện tại Lục Hiểu Dư đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, hơn nữa cô ấy trẻ như vậy, chỉ mới 24, sao phải vội vàng như thế?
- Đám cưới?? Không phải chứ? Không, ý mình không phải là không muốn chúc phúc cho hai cậu nhưng... có gấp quá không?
- Chúng ta là bạn thân nên mình cũng không muốn giấu cậu làm gì, mình... thật ra mình đã lỡ có thai với anh ấy rồi.
Kỳ Anh nghe thấy tin này liền bị sốc đến nổi đực người ra.
- Cậu... vậy là hai người quyết định đám cưới vì cái thai trong bụng cậu sao? Cậu... có thật sự muốn kết hôn không??
- Lúc đầu mình có ý định giấu anh ấy đi bỏ đứa bé nhưng dấu hiệu quá rõ nên đã bị mẹ phát hiện ra. Khi mình nói với anh ấy mình cứ nghĩ anh ấy sẽ bỏ đứa con và ruồng rẫy trách nhiệm, nhưng không ngờ anh ấy lại muốn kết hôn và cùng mình chăm sóc đứa nhỏ. Anh ấy yêu mình như vậy... mình cũng không thể nào vô tâm được.
- Tình yêu của hai người thật vĩ đại, có thể vì nhau mà hi sinh tất cả. Mình mong cậu sẽ thật sự hạnh phúc. Nếu có tâm sự gì cậu cũng có thể nói với mình, mình sẵn sàng giúp đỡ và lắng nghe cậu.
- Ha! Kỳ Anh à, không ngờ khi chúng ta gặp nhau lại là trong hoàn cảnh như vầy, nhưng mình vẫn hi vọng cậu sẽ đến hôn lễ.
- Tất nhiên rồi.
Một người mẹ, người vợ ở tuổi 24, người khác nhìn vào thì cảm thấy rất bình thường nhưng Kỳ Anh hiểu rõ, Lục Hiểu Dư chắc chắn không hề muốn như vậy. Ai lại muốn dừng lại tất cả, bỏ lại phía sau công việc đang ngày càng thành công đã ở nhà làm mẹ, làm vợ chứ? Thời gian... thanh xuân, không chờ bất kì ai đâu. Một khi đã quyết định làm một người mẹ tốt thì Lục Hiểu Dư khó có thể trở về một phóng viên bận rộn, chỉ biết đến công việc như trước.