Chương 1

"Tôi là Phó Kỳ Anh, một cô gái đã từng rất trông sáng, ngây thơ và đầy mơ mộng hão huyền. Cũng như bao cô gái khác, tôi đã từng rất ao ước về một mối tình lãng mạn thời cấp ba, một mối tình trong sáng của tuổi hồn nhiên."

"Và rồi một ngày nọ khi tôi học lớp 11, điều ước đã trở thành sự thật, người con trai đó cũng trở thành người mà tôi lưu luyến nhất, yêu nhất trên cuộc đời này, tôi nghĩ vậy."

.........

"Sự việc diễn ra như một giấc mơ dài."

Gia đình tôi cũng không giàu có hơn người khác là bao nhưng lại là một gia đình gia giáo nhiều đời. Mẹ tôi là hiệu trưởng của trường cấp 2 lớn nhất nhì thành phố còn ba tôi là doanh nhân sở hữu một công ty cũng không phải dạng vừa. Thế nên trường cấp 3 mà tôi học cũng là ngôi trường lớn, có nhiều tiếng tăm, không những vậy mà những học sinh học ở trường này cũng toàn là con nhà giàu bởi tiền học phí không không hề ít.

Hôm đó, vào buổi sáng của học kì I, anh ấy chuyển trường đến và học ở lớp của tôi.

Tôi còn nhớ ấn tượng lúc đó của mình khi gặp anh ấy lần đầu, không những đẹp trai mà còn trông rất lạnh lùng và bí ẩn, nhìn vào ánh mắt của anh ấy tôi như thấy được tham vọng và tài năng của người con trai này.

- Chào! Tôi tên Cao Vũ Thái.

Chỉ vậy, anh ấy chỉ giới thiệu ngắn gọn, xúc tích như thế, không nói gì thêm rồi nhanh chóng bước xuống bàn cuối ngồi vào chỗ trống cùng một bạn nữ. Đương nhiên, bạn nữ đó không thể nào là tôi được, vì với chiều cao khiêm tốn của mình thì tôi không thể nào ngồi bàn chót.

Cứ vậy ngày qua ngày, ngoài cảm thấy anh ấy lạnh lùng ra thì tôi cũng không để ý đến anh ấy nữa. Chỉ là lâu lâu tôi lại nghe mọi người bàn tán về anh ấy - Cao Vũ Thái.



Họ nói rằng anh ấy không những lạnh lùng, không quan tâm ai mà còn rất siêng năng, chăm chỉ đến mức học ngày học đêm, lúc nào cũng thấy anh ấy giải đề, đọc sách, tối ở kí túc xá anh ấy cũng chông đèn đến sáng để giải bài tập. Nhưng quả thật không sai, ở lớp, tôi cũng không thấy anh ấy nói chuyện với ai, chỉ ngồi trong lớp tự học bài.

Mọi chuyện sẽ không có gì đến khi có kết quả của kì thi tháng.

Chúng tôi chỉ nghĩ anh ấy lạnh lùng, không thích nói chuyện, tự cô lập mình, khinh thường người khác, ra vẻ, nhưng không ngờ anh ấy thật sự học rất giỏi còn khiến học bá của trường chúng tôi phải rơi xuống đứng hạng hai.

Chính xác là như vậy, thật bất ngờ, Cao Vũ Thái đã được hạng nhất trong kì thi tháng lần này. Từ hôm đó, anh không chỉ được thầy cô coi trọng đâu mà còn được rất nhiều bạn nữ yêu thích, tặng quà. Khi đó tôi nghĩ, chắc bạn nữ cùng bàn của anh ấy sẽ thành nữ chính ngôn tình nhanh thôi.

Nhưng không ngờ... ba mẹ cậu ấy phải đi công tác xa lâu năm nên... cậu ấy cũng phải chuyển trường theo ba mẹ. Mà thành tích mấy môn tự nhiên của tôi lại chã ra làm sao, hình như chỉ có môn văn là tôi trội hơn người khác, còn lại thì đều vô vọng. Thế là cô chủ nhiệm đã đổi chổ cho tôi xuống ngồi bàn hai và ngồi cùng anh ấy, để anh ấy kèm và giảng bài cho tôi.

Và đây hình như là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện từ khi anh ấy chuyển trường, còn là tôi chủ động.

- Xin chào! Mình tên là Phó Kỳ Anh, chúng ta đã là bạn cùng bàn rồi, sau này cùng nhau giúp đỡ nhau học tốt, mong là cậu sẽ chỉ dạy thêm cho mình.

Tôi còn đưa ra muốn bắt tay cùng anh ấy nhưng anh ấy lại phớt lờ tôi, chỉ "ừm" một tiếng. Lúc đầu tôi cứ tưởng anh ấy chỉ là một chàng trai lạnh lùng thôi, không ngờ còn thiếu lịch sự và ga lăng đến vậy, vì hơi quê nhẹ nên... từ đó tôi đã thấy anh ấy không vừa mắt.

"Đẹp trai, học giỏi thì sao chứ? Được khinh thường người khác sao? Phó Kỳ Anh tôi đây không cần Cao Vũ Thái cậu chỉ dạy cũng có thể học tốt được."

Thật ra tôi đã nghĩ trong đầu như vậy và muốn nói với cậu ấy nhưng thật ra tôi không dám, bởi trông mặt cậu ấy lúc nào cũng căng cực làm tôi rén thật sự .