Chương 2: Áo Cưới Trắng 2

"Ăn cơm.” Không biết khi nào có một thanh niên khô gầy đứng trong sân, in trên cổ là một vòng màu tím phá lệ chói mắt. Hai mắt thanh niên trợn to, đem đôi mắt híp nhìn lớn không ít, hai má lõm vào, trên mặt cốt cách phá lệ rõ ràng, xương gò má xông ra.

Cương thi? Đường Sương Ý nghĩ đến là nhân vật TV kinh điển này. Bất quá Đường Sương Ý liền đem cái ý tưởng này vứt đi, nơi này chỉ là một cái thế giới bình thường bối cảnh thôn quê. Nhưng Đường Sương Ý vẫn là có chút sợ hãi mà lui lại, sau đó đứng ở phía sau Đường Sổ.

Không biết vì sao, Đường Sương Ý sinh ra vài phần chán ghét đối với người trước mắt, không có nguyên do chính là thực không thích, thật giống như từng có mâu thuẫn với nhau.

trong thôn Đường gia xem như còn tính giàu có, có vài gian nhà ngói. Cũng không biết vì cái gì không đem phòng trống cho Đường Sổ cùng mẹ ở, căn nhà kia vừa không cản gió lại còn bị dột, ở nơi đó không phải là chịu tội.

Đường Sổ đem Đường Sương Ý từ phía sau đẩy tới trước, lại đẩy về phía trước: “Đi cùng với anh cả đi, đừng làm cho nó chờ không kiên nhẫn.” Ngữ điệu câu sau của Đường Sổ hơi cất cao một ít, có chút mỉa mai.

Chỉ anh cả dám động thủ với Tiểu Sương, nàng liền có thể không chịu quy tắc hạn chế có thể gϊếŧ hắn.

trong lòng Đường Sương Ý sợ hãi đều bị cảm xúc kinh ngạc lấn át, người này cùng Đường Sổ không giống nhau chút nào lại là anh cả của mình? Di truyền quả nhiên thực thần kỳ.

Nam nhân nhìn thấy Đường Sương Ý đi về phía mình, mới một bước một bước mà đi trước.

Đường Sương Ý đi rồi hai bước mới phát hiện Đường Sổ như cũ ngồi ở trong sân, liền ngừng bước chân: “Chị đi ăn cơm đi, đừng lo lột vỏ đậu.” Đường Sương Ý cười đến ngọt ngào, mặt mày cong cong rất là đáng yêu.

Đường Sổ ngồi ở trong sân lột đậu Hà Lan, như không có nghe được vẫn tiếp tục công việc trên tay.

“Con gái làm sao có thể ngồi trên bàn?” Tiếng nói như là từ khoang bụng phát ra tới, lại giống như giấy nhám cọ xát.

Đường Sương Ý phản xạ tính phản bác lại những lời này, lại bị dọa ngây dại.

Nam nhân quay đầu nói chuyện nhưng cũng chỉ là xoay đầu.

Người bình thường nói chuyện sẽ đem đầu hơi hơi nâng lên hoặc là thấp thấp, người nam nhân này lại chỉ giật giật tròng mắt, khi nói chuyện cũng không có mở miệng, giống như là dùng khoang bụng phát ra tiếng.

Đường Sương Ý miệng run rẩy, đầu ngón tay ngăn không được phát run, sợ hãi áp qua lí chí, Đường Sương Ý lảo đảo lui lại phía sau, cũng không thể kéo ra khoảng cách cùng thanh niên được, phần lưng Đường Sương Ý chạm vào tường, giống tự mình hại mình đem ngón tay bắt lấy tường đất thô ráp, máu cùng tro bụi trộn lẫn, đau đớn làm Đường Sương Ý thanh tỉnh vài phần, Đường Sương Ý ý thức được tình cảnh của mình đã lui không thể lui.

Cùng Đường Sổ so sánh anh cả nhìn vừa dữ vừa tàn nhẫn, sắc mặt của anh ta xám trắng, tính tình cổ quái, còn lưu giữ tư tưởng phong kiến hủ bại đã qua đi.

Không biết xuất phát từ cái gì Đường Sương Ý lại cả gan mà dùng tay đem thanh niên đẩy ra, đôi mắt ngậm nước, nước mắt gâu gâu mà chạy đến phía sau Đường Sổ như có thể làm mình yên tâm, Đường Sương Ý giống bắt lấy một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, nức nở mà đem đầu gác trên vai Đường Sổ: “Chị em không muốn đi cùng anh cả, em muốn ở cùng với chị.”

Đường Sương Ý nhìn có vài phần đáng thương, sợ hãi mà nhìn về phía anh cả, tuy dựa theo giả thiết thân phận, nam nhân khô gầy là anh cả cùng huyết thống, nhưng Đường Sương Ý vẫn cứ sợ hãi ở chung cùng với người này.

Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Đường Sổ ngừng công việc trên tay, dùng mảnh khảnh ngón tay sờ soạng đầu Đường Sương Ý một chút, sau đó ngẩng đầu lên, hài hước mà nhìn chằm chằm nam nhân động tác chậm chạp trước mặt: “Em ấy không muốn đi.” Nàng thay đổi chủ ý,

nếu để cho em trai thật vất vả mới trở được sợ hãi mới có thể đạt được cơ hội gi·ết ch·ết người trước mắt thì nàng có thể chậm lại thời gian báo thù.

“Nó cần phải đi, đây là quy tắc trong nhà.”

Đồng tử Đường Sổ tựa hồ càng đen càng nhìn càng làm tim người hốt hoảng: “Em trai sắp có thể cưới vợ, đã trưởng thành có thể tự mình lập quy tắc.” Trong giọng nói Đường Sổ mang theo uy hϊếp.

Trong sân im phăng phắc, khi Đường Sương Ý đem đầu từ Đường Sổ trên vai dời đi mới phát hiện trong sân chỉ còn có hai người bọn họ.

“Anh cả……”

“Tại sao lại sợ anh cả?” Đường Sổ nheo đôi mắt lại nói: “Anh cả chỉ là sinh bệnh, không có đầu lưỡi nên không thể dùng miệng nói chuyện.”

Đường Sương Ý muốn hỏi một chút chuyện “Kết hôn”, Đường Sổ gián đoạn liền đem ý định muốn hỏi của Đường Sương Ý quên đi.

“Tại sao đầu lưỡi của anh cả không có?” Nghĩ đến thân thể khô quắt của anh cả Đường Sương Ý có chút minh bạch, không có đầu lưỡi không thể ăn cơm, có lẽ nên mới gầy như thế.

Như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ khóe miệng Đường Sổ đều nứt ra một chút, bất quá Đường Sương Ý không có nhìn thấy.

“Có lẽ…… Là bởi vì thích nói nhiều?”

“A?”

“Em chưa từng nghe qua một câu sao? Người nói quá nhiều sẽ bị rớt đầu lưỡi.”

Đường Sương Ý theo bản năng dùng tay che lại miệng mình tròng mắt bất an mà chuyển.

Đường Sổ cầm tay Đường Sương Ý kéo xuống: “Lừa em thôi.”

Lúc sau nàng lại dùng tay giúp Đường Sương Ý sửa tóc: “Không đi chỗ đó ăn cơm cũng được, không có gì ăn ngon, em đi đón khách giúp chị đi, bọn họ khẳng định có rất nhiều ăn ngon.”

Đường Sương Ý ngoan ngoãn gật gật đầu: “Bọn họ có thời gian cụ thể đến nơi này sao? Trông như thế nào a?”

Lông mi Đường Sương Ý rất dài, chớp chớp, hai má phình phình như trẻ nhỏ, là một khuôn mặt baby.

ánh mắt Đường Sổ hướng về phía cửa thôn: “Em đi ra là bọn họ liền đến.”

“A?” Đường Sương Ý tưởng người tình nguyện cùng người nhà bên anh rễ đã chờ ở bên ngoài.

“Em hiện tại liền đi đón bọn họ!” Đường Sương Ý giống như con thỏ nhanh như chớp chạy đi.

Một mình Đường Sổ ngồi ở trong sân, sọt tre một bên đựng đậu Hà Lan biến thành từng viên đầu người đáng sợ.

Người phụ nữ điên không thể nói tối hôm qua cũng từ trong phòng Đường Sương Ý mấp máy ra tới, tay nàng chân đều đã gãy hết, động tác hiện giờ giống như là bị sợi tơ khống chế, có người lôi kéo mới cử động.

Càng đi đến cửa thôn ánh sáng càng kém, đến cửa thôn thì sương mù đã tràn ngập dày đặc.

Đường Sương Ý xem phía sau, trong thôn như cũ được vbao phủ ở dưới ánh mặt trời ấm áp, thời tiết tốt như vậy nhưng một đường đi tới lại không phát hiện bất luận người nào. Nhìn là có vài phần quỷ dị.

Thôn trang quá mức yên tĩnh làm Đường Sương Ý nhiều vài phần sợ hãi, theo bản năng gọi hệ thống.

【 Nhiệm vụ lần này còn không có đưa cho tôi đâu 】

Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nó đối với trạng huống trước mắt của ký chủ cảm thấy lo lắng, nó đi không gian chủ cãi cọ một phen bên kia như cũ vẫn không cho phép lâm thời đổi thế giới.

【 Hôn nhân là đại sự của đời người, mà kí chủ lập tức liền có được một người vợ đẹp như hoa, nhưng trước đó, nhà cậu cũng có một người nữ cuối cùng chưa gả cũng sắp xuất giá 】

【 Hy vọng hôn nhân của cậu cùng chị cậu đều có thể thuận lợi 】

Đường Sương Ý theo bản năng liếʍ liếʍ môi dưới, trong mắt có chút chờ mong lại có chút kinh ngạc: “Kết hôn ?”

Đây là lần đầu tiên Đường Sương Ý nhận được nhiệm vụ như vậy, trong quá khứ hệ thống luôn cảm thấy cậu vẫn còn nhỏ, cho nên cậu chưa bao giờ nhận được loại nhiệm vụ kết hôn này.

Đúng vậy, là kết hôn, chính là không biết đối tượng là người hay quỷ. Hệ thống ở trong lòng yên lặng chửi thầm, nhưng một câu nó cũng không dám nói.

Đường Sương Ý từ trước đến nay là người nhát gan, nếu là biết đây là một cái linh Dị thế Giới, thực dễ dàng ra vấn đề.

【 Mau đi đón người! 】

Đường Sương Ý đem ánh mắt chuyển qua bên ngoài thôn, bên ngoài sương mù tràn ngập, căn bản không thấy rõ bất luận đồ vật gì. Chẳng lẽ muốn đi ra ngoài tìm người sao? Chính là mình cũng không biết đường, chỉ sợ còn không tìm được người, mình lại lạc đường.

Bất quá Đường Sương Ý không có rối rắm bao lâu, cửa thôn liền xuất hiện một chiếc xe buýt màu trắng, không biết từ chỗ nào tới.

Đường Sương Ý có như vậy một cái chớp mắt cảm thấy không thích hợp, nơi này đường núi gập ghềnh, hình như là không có có thể cho xe buýt chạy đường đèo?

Bất quá thực mau Đường Sương Ý bị mặt khác đồ vật hấp dẫn tầm mắt, bảng số xe buýt là là 4 con số 4, nhìn không được cát lợi.

Đường Sương Ý có chút mê tín nên không muốn đến gần, xe dừng vài giây thì cửa xe mở ra, một đám người quần áo lố lăng từ trên xe đi xuống.

Đoàn người đi đến trước mặt, Đường Sương Ý hơi có chút kỳ quái mà nhìn chằm chằm đoàn người này, đi vào trong núi làʍ t̠ìиɦ nguyện vì sao không ăn mặc quần áo gọn gàng hay thoải mái ? Trầm mặc một hồi lâu Đường Sương Ý đột nhiên mở miệng hỏi một người mặc quần áo màu đen lại đem chính mình bọc đến kín mít: “Anh mặc đồ này là trang phục Cosplay phải không?” Ánh mắt Đường Sương Ý lại chuyển qua một ông lão nhìn trên dưới 50 tuổi, có chút khó hiểu mà cắn cắn đầu ngón tay: “Các người thật là sinh viên tình nguyện?” Đường Sương Ý nghi ngờ mình đã nhận lầm người.

Mấy người bọn họ liếc mắt nhau một cái, sau đó một người cao gầy, ăn mặc có vài lớp váy công chúa nói: “Xin chào, là lỗi của chúng tôi không có kế hoạch rõ ràng, trước khi tới đây chúng tôi có một hoạt động do xã đoàn tổ chức nên không có kịp thay quần áo.” Lại chỉ vào ông bác đó nói: “Không phải tất cả là sinh viên, đây là giáo sư của chúng tôi.”

Tiếng nói của người này trong trẻo, làm người nghe thấy thực thoải mái, chính là…… Đường Sương Ý nhìn chằm chằm người trước mặt so với mình cao hơn nửa cái đầu, lại nhìn hầu kết, rồi nhìn thoáng qua công chúa váy đang mặc trên người của anh ta, chớp chớp mắt: “Tôi biết rồi.”

Người thanh niên này hẳn là người chuyển giới?

Mặt Trần Giang Nguyệt đen lại, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đường Sương Ý, Trần Giang Nguyệt mất tự nhiên mà kéo kéo váy, nếu không phải bởi vì cái váy này có nguyền rủa, anh cũng không muốn mặc.

Hơn nữa…… Trong phó bản này, nữ sẽ càng dễ dàng tìm được phá cục manh mối hơn so với nam. Người tham gia vào phó bản cấp ba nhất định là người chơi lâu năm, đối với quy tắc của trò chơi vô hạn rõ như lòng bàn tay.

Họ biết rằng yêu cầu đầu tiên chính là phải làm Đường Sương Ý tin vào thân phận mà trò chơi đã đặt ra, họ phải dựa theo giả thiết thân phận phó bản đã cho mà làm việc.

“Cậu có thể dẫn đường giùm cho chúng tôi không?” Trần Giang Nguyệt phỏng đoán mục đích của npc này.

Mỗi một động tác của npc đều có khả năng là manh mối.

Giọng nói Trần Giang Nguyệt dịu nhẹ hơn một chút, anh không tự giác mà bị nhan sắc của Đường Sương Ý hấp dẫn. Thật một khuôn mặt xinh đẹp.

Đường Sương Ý đột nhiên nhớ tới lời nói của chị mình, nhìn đến mọi người đều đeo một cái ba lô có hình dạng giống nhau.

“Tôi, tôi có thể làm hướng dẫn du lịch cho mọi người, đổi lại có thể cho tôi một chút đồ ăn vặt được không?” Đường Sương Ý không chớp mắt mà nhìn vào ba lô sau lưng của họ, Đường Sương Ý đi vào thế giới này vào ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn luôn không có ăn được chút gì, cậu đã đói bụng rất lâu.

Một cái thanh niên khô gầy nhìn đến ánh mắt của Đường Sương Ý sắc mặt anh ta liền trắng nhợt, sau đó xoay người chạy về hướng bên ngoài thôn, nhưng chiếc xe buýt dừng ở đó không biết biến mất từ lúc nào. Anh ta ngồi xổm nơi chiếc xe buýt từng đậu mà không ngừng phát run.

Tại sao lại có thể quên chứ? Trong phó bản bất luận đồ dùng gì xuất hiện đầu tiên đều hữu dụng. Phó bản áo cưới trắng này không có người có thể vượt qua, nói cách khác tới trước kia để vượt qua phó bản này đều chết ở nơi này. Hệ số khó khăn của nó to đến chừng nào?

Bất quá anh ta không hề nghĩ tới mở màn lại chính là cấp địa ngục. Trần Giang Nguyệt nhàn nhạt mà nhìn lướt qua thanh niên đang ngồi kia, loại người không biết cẩn thận này là như thế nào có thể sống lâu như vậy?

Thanh niên khô gầy tựa hồ sợ hãi cực độ, anh quay đầu nhìn lại mọi người đứng ở cửa thôn. Đa số bọn họ đều là người của xã đoàn ánh rạng đông, không có một người nào anh có đánh thắng được, anh ta không có lựa chọn, hoặc là cướp đoạt ba lô từ trên tay những người này, hoặc là lựa chọn đi tìm chết. Người nam mặc áo đen mặc kín mít nháy mắt minh bạch ý tưởng của thanh niên khô gầy, tốc độ cực nhanh đến gần sau đó đem một bàn tay áp tới trên vai thanh niên khô gầy: “Chuyện nhỏ thôi mà, để tôi cùng cậu đi tìm.”

Sau đó mạnh mẽ đem thanh niên khô gầy hướng sương mù đi vào, sương mù dày đặc cắn nuốt thân ảnh của hai người. Đường Sương Ý có chút sợ hãi nhìn phía trước, tựa như một cái lốc xoáy cắn nuốt sở hữu sinh vật tiến vào.

Chẳng được bao lâu, người áo đen đơn độc đã trở lại.

“Anh kia đâu……”

“Cậu ấy đi tìm xe, cậu ấy được nuông chiều từ bé, phỏng chừng là hối hận tới nơi này, xe lại không đi bao xa khẳng định cậu ấy có thể đuổi kịp.” Người nam áo đen mở miệng giải thích.

Luật thứ nhất của phó bản: Vĩnh viễn không cần ooc.

Cho nên người chơi sẽ tận lực dùng lý do hợp lý giải thích cho npc biết lý do mà những người đó biến mất. Tốt nhất là không cần nội đấu ở trước mặt npc.

Đến nỗi hậu quả khi ooc …… Đại bộ phận Boss trong phó bản đều có hạn chế gϊếŧ người, một khi người chơi ooc hạn chế gϊếŧ người trên người boss liền sẽ được giải trừ, boss có thể tùy ý gϊếŧ chết người chơi.

Đường Sương Ý thở nhẹ một hơi: “Như vậy à……”

Trần Giang Nguyệt mở ra ba lô bên trong đồ ăn vặt tràn đầy, mở ra một bao đưa tới trước mặt Đường Sương Ý: “Em trai, thích cái nào?” Trần Giang Nguyệt nhìn đồ vật trong bao có điểm không xác định, sẽ có npc thích loại này sao?

Đường Sương Ý liếc mắt một cái nhìn thấy được bên trong có mấy gói kẹo mềm hình gấu nhỏ, cậu vui vẻ cười: “Cái này cái này.”

Trần Giang Nguyệt bị tươi cười của Đường Sương Ý lung lay mắt, mạnh mẽ nuốt xuống câu kia đáng yêu mau đến bên miệng mình.

Đường Sương Ý hoàn toàn là goût mà Trần Giang Nguyệt thích, đáng tiếc lại tương ngộ trong phó bản khủng bố. Trần Giang Nguyệt cũng rõ ràng biết phần lớn người sống trong phó bản đều là quái dị nội bộ đều hư thối, chỉ miễn cưỡng khoác một tầng da người.

Nhưng độ thích của Trần Giang Nguyệt đối với npc này chỉ nhiều không ít.

Áo cưới trắng là phó bản cấp ba nhất khó để phá được, nhưng Trần Giang Nguyệt đã sớm vượt qua trình tự này, phó bản cấp ba lại khó hơn nữa cũng không thể cùng cấp sáu, bảy so, mà Trần Giang Nguyệt đã sớm ở phó bản cấp sáu, bảy như cá gặp nước.

“Chúng ta nên đi vào thôn?” Trần Giang Nguyệt nhíu mày quan sát thôn trang này. Đôi mắt Trần Giang Nguyệt khai quá quang, có thể nhìn ra trong thôn đang lưu chuyển tử khí màu đen.

Đường Sương Ý một bên nhai kẹo mềm, một bên lắc lắc đầu, “Tôi còn phải đón người nhà của anh rể tương lai nữa. Đường Sương Ý đứng một hồi vẫn chưa thấy được người nhà của anh rể đến nên dứt khoát ngồi xổm xuống.

“Anh rể sắp cùng chị của tôi kết hôn, lại quá đoạn thời gian nữa tôi cũng phải kết hôn.” Đường Sương Ý ngồi ở kia cái miệng không ngừng nói: “Tôi cũng chưa từng thấy được mặt của anh rễ hay người nhà anh ấy.”

“Thoạt nhìn cái phó bản này xác thật rất khó.” Du Gia Hòa thấp giọng cùng Trần Giang Nguyệt nói chuyện: “Mở đầu lại có một cái npc pháo hôi có thể nói ra nhiều tin tức mấu chốt như vậy, thuyết minh phá cục của phó bản này sẽ rất khó.”

Áo cưới trắng, áo cưới trắng, “Gả” là từ thực mấu chốt, bọn họ đã biết muốn tổ chức đám cưới ở nhà ai. Bình thường, ở phó bản đều phải tốn đại lượng thời gian mới có thể đạt được một ít tin tức mấu chốt, cái phó bản này lại ở mở đầu liền đem tin tức mấu chốt vứt ra tới.

“Đến rồi!” Trần Giang Nguyệt vỗ lưng Đường Sương Ý.

Đường Sương Ý cũng lập tức đứng lên, sau đó đi phía trước tìm kiếm.

“Như thế nào lại là như thế này?” Đường Sương Ý lẩm bẩm tự nói.

Trần Giang Nguyệt đứng ở phía trước, nghe được Đường Sương Ý nói, không biết nghĩ tới cái gì, hơi có chút thâm ý liếc mắt nhìn cậu bé xinh đẹp này một cái.

Vài người đi tới không biết là leo núi bao lâu, trên người đều là bùn nhìn dơ hề hề. Cầm đầu là một người nam thân hình béo lùn nhân đang chạy tới, trên mặt có chút hắc tuyến không rõ ràng, như là gân mạch.

Người này quét một vòng người đứng ở cửa thôn nghênh đón bọn họ, cuối cùng ngừng ở trước mặt Đường Sương Ý, nhếch môi nói: “Cậu chính là em trai của Đường Sổ.”

Đường Sương Ý có chút chán ghét đem đầu hướng bên cạnh trật một chút, người nam trước mặt này khi nói chuyện trong miệng có khí vị làm người khó chịu, như là mùi cá chết.

“Tôi chính là anh rể của cậu.”

Đường Sương Ý mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn về người nam trước mặt. Cái người lại lùn lại béo, nhìn phỏng chừng có 40 tuổi này, là anh rể của cậu?