Chương 50: Trở về

*Rầm*" VÔ DỤNG ..như vậy mà lại để tên phản tặc đó chạy thoát.. Cả một đám người…" *Ầm*

Mạnh đế trên long ỷ phẫn nộ la to bàn tay giận dữ không kể đau đớn mà đập trên long ỷ xả giận. Gương mặt đỏ bừng vì tức giận chúng thần bên dưới đồng loạt quỳ rạp người run rẩy trước cơn thịnh nộ của đế vương.

"Dán cáo ai bắt được tội thần Lương Đa phản quốc ban thưởng ngàn vàng cùng đặc quyền ưu lợi"

Một hồi mắng chửi Mạnh đế cũng bình ổn mà ra lệnh truy nã tên phản tặc khắp nơi trên Vương Linh quốc ban thưởng hậu hĩnh cho kẻ bắt được Lương Đa. Chúng thần bên dưới hô to "Hoàng thượng anh minh" vài lần vang vọng của Kim Ngân điện nguy nga.

Kim Anh Tĩnh một vài ngày ở lại Tô gia trị thương làm khách cũng nhanh chóng trở về trấn giữ Đông Thành ngồi trên lưng ngựa anh tĩnh phẩy tay chào dân chúng Bắc Thành. Lần này chiến công vẻ vang lại được khắc vào sử sách tên Kim Anh Tĩnh lĩnh binh dọn dẹp phản thần giữ nước.

---Hỏa Chu biên giới ---

"Khuynh Sa ở lại thêm vài ngày không được sao?" Bất Dạ lưu luyến nhìn Khuynh Sa đang dùng trà bên dưới mặc dù một tuần qua có làm gì đi chăng nữa nàng cũng chỉ theo nghĩa đáp lại vẫn chỉ là trong lòng còn một chút luyến tiếc không nguôi với gia nhân.

"Một thời gian qua đã làm phiền ngươi nhiều rồi. Chúng ta vẫn là nên trở về huống hồ hiệp ước đã được ký kết lí do để níu chân ta có lẽ không còn."

Bất Dạ một hồi mất mát vì cự tuyệt của Khuynh Sa cũng chấp nhận cho nàng rời đi trở về Vương Linh. Hàn Cẩn bên ngoài đang đàm đạo với đám binh lính Hỏa chu cô không còn quan tâm đến tình địch Bất Dạ kia nữa dù sao cô ta cũng không có cửa.

Khuynh Sa ngồi một lúc cùng Bất Dạ trò chuyện luận ra nếu không phải mỗi người mỗi nước hai người có thể chân chính làm bằng hữu bầu bạn hàng ngày với nhau.

Bất Dạ thấy mặt trời cũng đã lên cao hỏi một câu dù không phải tình yêu nhưng cô vẫn muốn có tình bạn hữu này "Khuynh Sa chúng ta là bằng hữu chứ?"

"Ân tất nhiên rồi " Khuynh Sa cũng không do dự đáp nữ nhân hào sảng lại thoải mái như Bất Dạ e rằng khó tìm kết giao. Bất Dạ cười vui vẻ với câu trả lời của nàng hỏi han cùng dặn dò vài câu cũng là đứng dậy tiễn biệt Khuynh Sa trở về.

Bước ra khỏi liều đi song song nhau Bất Dạ con mắt lơ đễnh nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng hỏi "Khuynh Sa ngươi thích Tô Cẩn ở điểm nào?"

Không nhìn mặt người kế bên ánh mắt nàng lơ đãng nhìn vô định lên bầu trời đáp "Ta thích Tô Cẩn chỉ vì hắn là Tô Cẩn của ta"

À Bất Dạ trong đầu thông suốt đúng rồi thích một người cần chi lý do chỉ cần người đó tâm niệm thuộc về mình liền vui vẻ bên nhau.

Im lặng đi cạnh nhau trong đầu Bất Dạ ngổn ngang suy nghĩ trầm ngâm Khuynh Sa ngược lại thong thả cước bộ tiến đến cổng trại gặp Hàn Cẩn.

"Tô Cẩn nhân danh bằng hữu của Khuynh Sa nếu ngươi để nàng ủy khuất ta liền không ngại tìm ngươi đòi công bằng thay nàng" Bất Dạ kiên quyết cảnh cáo Hàn Cẩn hai tay đặt trên vai cô vỗ mạnh cô cũng vui vẻ đáp lại

"Để ngươi lo lắng nàng là thê tử của ta ta tự nhiên thương yêu" Hàn Cẩn tay cũng mạnh bạo vỗ lại trên lưng Bất Dạ nói lại , dĩ nhiên rồi Khuynh Sa được cô cưng như trứng hứng như hoa thế này làm sao mà cô dám ủy khuất nàng.

Khuynh Sa một bên mỉm cười nghe hai người cuộc trò chuyện cũng không xen vào vẫn chỉ là hai hài tử chưa lớn.

Một hồi tiễn biệt sắc trời cũng không còn sớm Khuynh Sa cùng Hàn Cẩn lên ngựa khởi hành về bên kia biên giới Vương Linh. "Sa nhi ta thật muốn đem nàng giam lại"

"Tại sao lại muốn giam ta?"Khuynh Sa xoay đầu nhìn cằm Hàn Cẩn hỏi lại tên này lại đến kì gì nữa đây nói câu toàn gây khó hiểu cho nàng. Hàn Cẩn hừ hừ mũi chu môi "Còn không phải tại nàng quá xinh đẹp hay sao thu hút không ít vệ tinh"

"Vệ tinh? Nó là cái gì?" Thật sự nhiều lúc nàng rất tò mò về Hàn Cẩn thân phận thật sự khi là hoa khôi Lâm Cẩn khi là công tử Tô Cẩn giờ lại nhiễn nhiên trở thành phò mã của nàng.

Nàng đã thử cho người điều tra nhưng chỉ đến khi cô làm việc ở Giang Hương các thì mọi đầu mối hầu như từ đó mà bốc hơi không dấu vết.

"Là người mến mộ nàng" Hàn Cẩn giải thích lại từ ngữ hiện đại cho nàng nghe hiểu vẫn là hai năm qua Hàn Cẩn vẫn chưa quen thuộc hết cổ ngữ vẫn quen miệng dùng từ ngữ hiện đại.

Khuynh Sa trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ lo lắng bất thường rốt cuộc Hàn Cẩn có phải trở về quê hương xa xôi mà cô hay nhắc tới với nàng hay không.

Hai ngươi rơi vào im lặng đoạn đường trở về ngắn ngủi cũng bị yên lặng làm như kéo dài hơn trước. Đến cổng thành Hàn Cẩn cho rằng Khuynh Sa thân thể mệt mỏi mà không lên tiếng liền tự quyết định ở lại Đông thành vài ngày nghỉ ngơi và vui chơi.