Chương 12: Làm việc

Đến Giang Hương Các, Hàn Cẩn liền được tú bà đem vào phòng, trang điểm, thu thập toàn phần. Diện trên người một bộ nữ y đỏ rực càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, gương mặt được điểm tinh tế, môi nhỏ hồng nhuận hơn so với ngày thường. Nhan sắc này của Hàn Cẩn cũng gọi là một tiểu yêu nghiệt đi.

Nguyệt Uyển thấy dáng vẻ này của Hàn Cẩn chung trà trong tay tự nhiên khựng lại, đôi mắt mê luyến chăm chú đặt trên người cô.

"Uyển tỷ, tỷ xem ta cũng quá đẹp đi!" Cười hề hề với Nguyệt Uyển, cô liền tự luyến. Bộ y phục này vải rất mềm nha còn lại mỏng hảo mát nữa chứ.

"Hảo ngươi cũng vừa vặn cái tiểu yêu nghiệt" Khóe môi cong lên mê người, Nguyệt Uyển bảo với Hàn Cẩn, tầm mắt vẫn chăm chú đặt lên người cô.

"Ta chỉ là tiểu yêu nghiệt, bất quá Uyển tỷ đây lại là yêu nữ câu người nha" Ngồi im cho tú bà vấn tóc, nghe nàng khen mình, cô không khỏi cao hứng đáp lại, cô cũng là con gái rất thích lời khen a~

Lúc này, đại sảnh tụ tập đông người hò hét, nghe tin hôm nay có tiểu mỹ nhân mới đến, vẻ đẹp lại không thua gì Tô Uyển hoa khôi nên ta ngươi nối đuôi nhau kéo đến chật cả đại sảnh.

"Các vị công tử, xin đừng vội. Sau đây phiền các vị giữ yên lặng cho Lâm Cẩn cô nương của chỗ chúng ta thể hiện chút tài mọn" Tú bà đứng trên đài nói lớn , đại sảnh liền im lặng ai ai cũng muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của người mới

Từ dưới bước lên đài, Hàn Cẩn bước nhẹ nhàng dáng điệu uyển chuyển, đến trọng tâm sân khấu, cô liền nhún người chào như trong phim, đầu nhỏ nhẹ nhàng cúi xuống.

Đại sảnh im lặng như tờ, vẻ đẹp sau chiếc khăn lụa mỏng khiến người ta hít thở không thông, con mắt như nhìn chăm chú không chớp trên người nữ tử ,hồn của các vị khách dường như bị lấy mất rồi. Tướng mạo này chỉ sợ Giang Hương Các phải mở rộng đại sảnh chiêu tiếp lượng khách lớn.

Tú bà ra hiệu bảo Hàn Cẩn bắt đầu, cô liền gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống bên cây cổ cầm tinh xảo. Tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn tạo ra những âm thanh dễ nghe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, Hàn Cẩn cất giọng trong trẻo.

Ting hồi đàn cuối cùng vang lên cả đại sảnh vẫn chung quy một mặt trầm tĩnh, vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên kéo theo một chào vỗ tay như sấm kèm tiếng hô hào khen hay.

"Cô nương ra giá đi, đêm nay bổn công tử muốn cô" Chuẩn bị bước xuống đài, thân hình Hàn Cẩn khựng lại khi nghe câu nói của một tên công tử mặt trắng dưới đài.

"Thật ngại, ta không có hứng thú với mặt hoa" Mở miệng đáp trả không để tên kia có tí mặt mũi, cô là lãnh cảm với đàn ông nga~. Tên kia nghẹn đỏ bừng mặt chỉ chỉ tay vào cô lắp bắp "Ta..ta.. Ngươi.."

Lúc này mọi sự chú ý dồn vào hắn, tên này đúng là mặt có chút trắng hình như là đánh phấn đi, dáng người cũng không có cường tráng liền biết công tử chơi bời hại thân đây mà.

Đại sảnh lại ồn ào náo nhiệt xong màn vừa rồi cũng không thấy tên mặt hoa kia đâu. Hàn Cẩn đang ngồi uống trà với Nguyệt Uyển trong phòng, cô và nàng nói vài câu chủ đích. Thấy trời đã tối Hàn Cẩn liền cáo từ về khách điếm vẫn đang nghĩ về đề nghị của Nguyệt Uyển:

"Không bằng Cẩn ngươi chuyển đến đây liền tiện làm việc không tốn bạc cho khách điếm" Nhưng cô còn có Khuynh Sa ở đó nha, vẫn là đợi nàng về Kinh Thành đã.

Lúc Hàn Cẩn trở về thì đã thấy Khuynh Sa quay lưng nằm yên ắng trên giường, định bụng nàng đã ngủ. Cô nhẹ nhàng tắm rửa rồi lại bày chăn xuống sàn mà ngủ. Nghe tiếng hít thở đều Khuynh Sa chầm chậm mở mắt ra "Về hảo tối" xong lại nhắm lại như nàng đã ngủ say.