- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Khanh
- Chương 20: Mộng giang hồ
Tướng Khanh
Chương 20: Mộng giang hồ
Bạn cũ gặp lại, vốn là chuyện may mắn. Chỉ là tâm tình lúc này của hai người đã không còn hồ hởi như lúc trước, cho dù có nỗ lực tìm đề tài trò chuyện, cuối cùng vẫn lâm vào bầu không khí yên lặng.
Chợt nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, Mai Thiều mở miệng nói: "Bệ hạ lệnh cho ta tới, là muốn mời ngươi tính một ngày lành tháng tốt trong khoảng thời gian này."
"Muốn tổ chức hôn sự càng sớm càng tốt cho trưởng công chúa Cảnh Hòa sao?" Thanh Huyền mới đầu hơi kinh ngạc, sau tỉnh táo cười nói: "Ta tính ngày cũng được, chỉ e là lễ bộ sợ là không chuẩn bị kịp thôi."
Quy trình cưới gả hoàng gia chính là rườm rà nhất, ít nhất cũng phải tốn hai, ba tháng chuẩn bị, nếu vội vàng như vậy, cho dù Lễ bộ thượng thư Chu Mậu có gấp đến phun lửa, cũng chưa chắc có thể xử lý tốt "chuyện tốt" từ trên trời rơi xuống như vậy.
"Ngươi còn sợ gã ta sau lưng thầm mắng ngươi hay sao?" Mai Thiều nghĩ đến những mấy câu nhảm nhí "chọn lựa hàng ghế" mà Chu Mậu nói hôm luận võ chọn rể kia, chợt ghé sát đối phương hỏi: "Ta thấy gã ta còn hận không thể đem ngươi lên bàn thờ cúng, chuyện sắp xếp chỗ người ở buổi luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa cũng là do ngươi tính ra?"
Thanh Huyền chính mình xém cũng quên mất chuyện này, ngây ra một lúc mới phản ứng tiếp: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, việc vui mà, duyên phận thành đôi vốn cũng sẽ không vì thế mà mất đi. Nếu chuyện nhỏ vậy cũng phải bốc một quẻ, thì đồng tiền trong tay ta một năm phải thảy xuống tính cũng tiêu hao không ít rồi."
Nhắc tới chuyện bói toán này, Thanh Huyền thuận tiện hỏi: "Lần này ngươi lên phương bắc, nhất định đi ngang qua Kiến châu, có đi gặp hòa thượng ở ngôi miếu tự kia chưa? Đối phương khỏe không?"
"Vô cùng khỏe, khỏe hơn cả ta nữa, còn tính cho ta một quẻ, nói xong như không nói." Mai Thiều thuận iệng trả lời, nhưng lại thu hút sự chú ý của Thanh Huyền.
"Tiểu Từ đại sư tính cho ngươi sao?" Hắn liếc mắt nhìn sắc mặt Mai Thiều dò hỏi: "Có phải tính ra kết quả không tốt đúng không? Có muốn ta tính lại cho hay không? Nói ra thì chuyện bói toán của phật gia và đạo gia cũng có chút khác nhau đó."
Thấy hắn lúc này muốn lấy đồng xu ra để nói toán, Mai Thiều vội vã ngăn lại chế nhạo nói: "Ta tin thuật bói toán hai nhà phật đạo không giống nhau, chỉ là ngươi vốn chỉ là một tên rởm, ban đầu chỉ là học trò ở Thiên Phật tự, sau đó chuyển thành đạo sĩ, quẻ tính này của ngươi còn chẳng bằng ta thảy xúc xắc tự tính cho mình còn hay hơn."
"Ngươi đúng là đi guốc trong bụng mình ta mà." Thanh Huyền thấy thế cũng không ép buộc nữa, "Nếu như sư phụ ở đây thì tốt rồi, có thể tính cho ngươi. Bàn về bói toán, nghe nói một vu tộc sớm đã bị diệt vong lúc trước có một cao nhân, chỉ cần bói một quẻ cũng biết biến động trong thiên hạ, nắm được họa phúc thế gian, chỉ tiếc người ta không lưu lại chút sách cổ nào, để đời sau chúng ta học hỏi chiêm ngưỡng. Có điều, nếu không phải vì năng lực tiên tri của bọn họ quá phi phàm, thì sao có thể đυ.ng tới kiêng kị của đế vương, rơi vào kết cục sụp đổ. Nếu như hiện tại vu tộc vẫn còn, thì địa vị hẳn có thể so với Phụ Đế các.
Thanh Huyền sống chui sống rúc trong kinh thành mấy năm, lại thường xuyên chỉ giao tiêp với vương công quý tộc, không biết nghe được mấy chuyện bí ẩn này từ đâu. Nhưng từ miệng hắn nói ra, ngược lại có thể khiến người ta tin thêm mấy phần.
Vốn chỉ là vài câu chuyện phiếm, thế nhưng khiến Mai Thiều khẽ cau mày: "Ngươi nghe chuyện này từ đâu? Không phải khi Lê quốc vừa thành lập, vu tộc theo Mục Đức đế chinh chiến rồi lưu lạc khắp phương sao?"
Trong lich sử Lê quốc, vu tộc ít khi được nhắc đến, người ta chỉ biết bộ tộc sinh ra ở phía tây nam bộ Lê quốc, người trong tộc vô cùng am hiểu y thuật cùng bói toán. Khi Mục Đức đế giành được chính quyền, thêm Phụ Đế các làm phụ tá đắc lực, trong thuở đầu khai sinh lập quốc, vu tộc cũng lập được không ít công lao hiển hách, chỉ là nhân số không nhiều, tuổi thọ lại ngắn, trong lúc chinh chiển hao tổn quá lớn, đến khi Lê quốc chính thức thành lập, mười người không còn được một, dần dần sụp đổ.
Nếu không phải như Thanh Huyền là một thuật sĩ đạo gia, rất ít người sẽ tra cứu tung tích vu tộc từng để lại.
"Quãng thời gian trước, ta được triệu vào cung làm lập đàn thần, có ở lại Tàng Thư các vài hôm, có phát hiện ra quyển "Bình Châu ký", bên trong có ghi chép một đoạn như ta nói, ta đọc cảm thấy có một số quái tượng có thâm y, dường như không phải nói xằng nói bậy." Thanh Huyền cầm kéo cắt một nhành hoa lê cắm vào bình, song cũng không ngẩng đầu tiếp tục: "Chờ ta nghiên cứu giải quẻ kỹ càng, sẽ bắt ngươi thử nghiệm."
"Ta không tin những thứ này." Mai Thiều lại bổ sung thêm một câu, "Mệnh người do trời định, mấy câu chuyện quỷ thần gì đó ta đều không tin. Ta chỉ tin những thứ mình tận mắt nhìn thấy."
"Vậy ngươi cũng nên cẩn thận." Thanh Huyền nói, "Trong mắt chỉ có trắng đen, thế nhưng đôi mắt nhìn không phải đen, cũng chưa chắc là trắng."
Mai Thiều cũng không để tâm đến những từ then chốt trong câu nói kia, chỉ nhặt lấy một cành hoa tàn mà Thanh Huyền cắt bỏ ra, rồi duỗi về phía hắn: "Cái người Huyền Thiên minh muốn hỏi ta tung tích của ngươi, đoán không chừng cũng sắp đến cửa nhờ vả rồi, ngươi vẫn nên nghĩ cách làm sao gặp lại sư phụ của ngươi đi."
Hắn đứng dậy tiến lại gần Thanh Huyển, lại chĩa cành hoa lê này xoay hướng vào trong nhẹ giọng nói: "Còn có vị bên trong kia, ngươi tu đạo này, ắt sẽ bị hành hạ cả trong lẫn ngoài, lục căn không tịnh."
Liếc mắt nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Thanh Huyền, Mai Thiều cũng không chần chừ nữa, mà xoay người đi đong đưa nhành hoa lê: "Ngươi không thích hợp học pha trà, lần sau gặp lại vẫn là thay đồ uống khác chiêu đãi ta đi."
Đợi đến khi Mai Thiều đi xa,vẻ mặt nhẹ như mây gió của Thanh Huyền dần dần trở nên lạnh lùng, hắn vẫn cắm đi cắm lại mấy nhành hoa đã sớm ngay ngắn kia, tâm tư không biết bay đến nơi nào, mãi đến tận khi một thanh âm giòn tan từ trong nhà truyền ra.
"Quốc sư! Hắn rốt cục đi rồi sao? Ta ở trong phòng buồn sắp chết luôn rồi."
Thanh Huyền giương mắt nhìn sang, một cô nương dựa khuông cửa, trong tay ôm một cuốn sách đag lên tiếng oán trách.
Hắn đứng dậy hành lễ: "Để công chúa đợi lâu, là lỗi của tiểu nhân."
"Ngươi khách sáo như vậy làm cái gì?" Cảnh Ninh đi tới trước mặt hắn ép hắn ngồi xuống cái ghế, sau đó bản thân nàng ngồi ở đối diện rót vào chung trà uống một hớp.
"Ca ca Mai gia trước giờ luôn thích nói đùa như vậy, ngươi đừng để ở trong lòng, ta cảm thấy trà uống rất ngon." Cảnh Ninh nói cười rộn rã, đối mắt sáng ngời cong cong thành hai mảnh trăng.
"Hồi nhỏ huynh ấy cũng thích trêu chọc ta lắm, có điều nể tình huynh ấy hay mang mấy thứ đồ chơi mới mẻ vào, bản công chúa liền tha thứ cho huynh ấy."
Thiếu nữ trước mặt líu ra líu ríu nói liên tục, dẫn tới chú chim oanh trên cây phong đang đậu cũng vỗ cánh bay đi xa, thế nhưng Thanh Huyền cũng không ngắt lời nàng, mà để mặc cho nàng nói.
Cảnh Ninh nói nửa ngày trời, thấy Thanh Huyền nhìn mấy cành lê ngây người ra mơi phát hiện có thứ mới mẻ: "Bên trong Lạc Phong trai không phải chỉ có mỗi cây phong sao? Hoa lê này ngươi hái từ đâu vậy, nhìn đẹp ghê, tính ra còn đẹp hơn trong cung nữa."
"Tùy tiện hái." Thanh Huyền lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười đáp, "Công chúa nếu thích lát nữa có thể mang về."
"Thôi chỗ Lạc Phong trai này vô vị như vậy, vẫn là để lại chỗ ngươi đi." Cảnh Ninh bĩu môi có chút ghét bỏ, sau đó lấy ra quyển sách nay giờ vẫn đang ôm khư khư trong ngưc đẩy đến trước mặt Thanh Huyền, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong: "Ta thấy quyển sách này trên bàn huynh, đây là kiếm phổ huynh học năm ấy huynh hành tẩu trên giang hồ sao? Ta cũng muốn học!"
Quyển sách này đã hơi nhàu nát, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó thường lật xem.
Thực ra từng chiêu từng thức trong quyển kiếm phổ này sớm đã khắc sâu vào trong đầu Thanh Huyền, hắn chỉ theo thói quen mỗi tối yên lặng lật xem qua một lần mới đi ngủ, cảnh tượng này hệt như cảnh hắn học bài vào mỗi tối khi còn ở Huyền Thiên minh trước đây.
Thật sự để Mai Thiều nói trúng rồi, hắn tu đạo này quả thực lục căn không tịnh. Thanh Huyền âm thầm thở dài một hơi.
"Đã lâu không động vào kiếm, cho nên đã quên mất rồi. Nếu công chúa thực sự muốn học, có thể nói với bệ hạ tìm một sư phụ, kiếm pháp nhất định cao hơn ta." Thanh Huyền nhanh chóng từ chối.
Tuy rằng tính tỉnh công chúa Cảnh Ninh hơi ngang bướng, bình thường có chút tính công chúa, tuy nhiên nàng cũng không phải một người tùy hứng điêu ngoa, thấy Thanh Huyền từ chối chỉ cúi đầu, tỏ vẻ không vui, cái miệng líu ríu cũng đóng lại, chỉ nói thêm vài câu cũng bỏ đi.
Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, tính tình có chút trẻ con, hiện tại do nhất thời không đạt được mong muốn của mình nên có chút thất vong mà thôi. Với lại đây cũng không phải lần đầu tiên Triệu Cảnh Ninh ăn quả đắng ở Lạc Phong trai, ngay cả huynh ruột mình là Triệu Trinh cũng không hiểu, hoàng muội của mình vốn là một cô nương thích cười cười nói nói, thế nhưng cứ hai ba ngày lại chạy đến cái chỗ như Lạc Phong trai, sau khi bị người ta cho ăn quả đắng thì trở về bắt đầu hờn dỗi. Thanh Huyền đối đãi với nàng vô cùng tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti lễ nghi, khiến cho ngay cả Triệu Trinh cũng tìm không chút sai sót nào để bắt chẹt, hắn lại không nỡ trừng phạt Cảnh Ninh, không thể làm gì khác hơn là mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Thanh Huyền thấy tâm tình nàng đột nhiên trĩu xuống cũng không dỗ dành, sau khi tiễn công chúa Cảnh Ninh về, nhìn thấy trời còn sớm bèn dứt khoát nương theo ánh sáng mở quyển sách này ra đọc lại.
Đến khi lật đến trang cuối cùng, một cánh tay từ sau bất ngờ duỗi tới đè sách xuống dọa Thanh Huyền sợ hãi. Hắn quay đầu nhìn lại, bản mặt già không đứng đắn quen thuộc nhìn hắn cười híp mắt.
"Sư phụ không ở, đồ nhi không tu đạo pháp, vậy mà còn dám đọc lén kiếm phổ." Lão đạo sĩ Vô Ngã nắm lấy quyển sách kia lung tung lật qua một lần, hỏi: "Đây là kiếm pháp Huyền Thiên minh? Chính là kiếm pháp không truyền ra ngoài sao?"
Nghe xong cũng biết chủ ý của sư phụ mình đang đặt trên quyển sách này, Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ: "Chỉ là khi xưa du ngoạn giang hồ tùy ý vẽ thôi, đây chỉ là kiếm pháp lộn xộn thôi, không phải tâm pháp độc môn gì, tính ra cũng chỉ để học cấp tốc."
"Ta thấy ngươi nếu không phải giữa chừng nghĩ không thông, nói không chừng có thể trở thành nhân tài kiếm thuật rồi." Đao sĩ Vô Ngã hiếm khi nói được một câu nghiêm túc, sau khi đánh trúng tim đen đồ đệ mình, liền bổ sung thêm: "Chỉ là mấy bức này vẽ xấu quá, còn không bằng thằng nhóc Lý gia kia. Hắn vẽ mỹ nhân cực kỳ đẹp, thần thái thướt tha, không tài nào so sánh được. Một bức họa của hắn đem lên phố còn có thể bán được ngàn lạng đó! Mặc dù bị triều đình lạnh nhạt hết mấy năm, nhưng lúc cưỡi xe ngựa về Bình Đô cùng khoa trương xa hoa cực kỳ. Người sống ở đời, vẫn phải là có bạc vụn kề bên người, sư phụ ngươi nếu không phải bỏ hết mặt mũi nhận mấy việc hoàng gia này, không biết hai thầy trò sớm đã lang thang kiếm ăn ở đâu rồi!"
Nghe sư phụ mình so sánh bất hợp lý giữa một người không biết vẽ như hắn cùng tài vẽ mỹ nhân của Lý An, ngôn từ lão nói đều khen ngợi đối phương. Thanh Huyền dám khẳng định, nếu như Lý An đồng ý, hiện tại Vô Ngã có thể mặt dày vui vẻ đi đến thu nhận đồ đệ. Nếu như những bách tĩnh thờ phụng đạo gia nhìn thấy bản mặt tham lang vàng bạc này của lão, có thể bọn họ sẽ đổi qua tu phật không chừng.
"Có điều, tiền bạc không mua được chút cảnh đẹp này." Vô Ngã bưng bình hoa lên hài lòng than thở một phen, "Đây chính là ta tiện đường hái ở Bạch phủ, Bạch Bỉnh Thần xảy ra chuyện, trong phủ đang cực kỳ hỗn loạn, nhân lúc không có ai trông chừng, ta liền len lén..."
Thanh Huyền thực sự không muốn mấy chuyện"hái hoa" nhảm nhí này bèn ngắt ngang lời Vô Ngã cười cho có: "Sư phụ, nãy giờ người cứ vòng tới vòng lui, hết Lý An tới Bạch Bỉnh Thần, vậy để ta truyền lời của Mai Thiều. Ba người này chính là nhân vật trong cuộc những chuyện lớn gần đây ở Bình Đô, người muốn dùng ý của Túy Ông(*) là muốn ám chỉ ai?"
— ý của Túy Ông 醉翁之意 là muộn mượn một chuyện này để ám chỉ chuyện khác.
Vô Ngã nghe xong ấy vậy mà vẫn vui vẻ như thường, thậm chí ý cười trong mắt càng sâu hơn, lão làm ra động tác cấm ngôn. Thanh Huyền cũng không hỏi nữa, hai người cứ như vậy mà yên lặng nhìn chồi non trên cây phong.
Mấy cây phong ở Lạc Phong trai mới đó đã dò ra mầm non, mấy cây ở cửa cũng không ngoại lệ.
Tiết Tu dường như đứng yên ở cửa một lúc rất lâu, ngay cả một chiếc lá rơi xuống bả vai, gã cũng không hay không biết.
Từ phiá xa xa, hắn có thể nhìn thấy bên trong tòa trai giới cao cao kia, mấy chiếc lá non của cành cây phong đang liên tục nhảy múa tạo thành một làn sóng nhỏ màu xanh biếc.
Yên lặng một lúc, gã hệt như một tín đồ bình thường chắp tay hành lễ về phía cửa, sau khi liếc mắt nhìn chằm chằm một chút xoay người rời đi.
Trên thềm đá của cửa đặt một khối bài màu đen, món đồ này đặt trên tảng đá nhạt màu trông không hợp lắm, đang đợi người phát hiện ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Khanh
- Chương 20: Mộng giang hồ